Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 257
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:53:54
Lượt xem: 3
Nhìn cái ghế tạm ở trước mặt này, biểu cảm của Cố Vọng nháy mắt cứng đờ.
Ở dưới Tam Giới Sơn, đứng trước mặt một người không khác gì đã nhập ma, vậy mà nàng còn có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện phiếm với hắn ư?
Cố Vọng thật sự rất tò mò, rốt cuộc phải ở chỗ nào thì nàng mới có thể biểu lộ ra bối rối và bất an ?
Hắn xốc vạt áo lên, từ từ ngồi xuống.
Lúc này tạm thời không có nguy hiểm gì, Khanh Linh không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Cố Vọng, hay nói đúng ra là nàng đang tức giận, cho nên mới tháo mặt nạ xuống, đặt ở trên đầu gối của mình, hai tay nắm vuốt.
Lần này tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.
Khanh Linh lấy một miếng điểm tâm ra, vừa ăn vừa bình ổn tâm trạng của mình, lúc này mới mở miệng: “Ta không tức giận chuyện ngươi đổi thân phận.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng cũng rất kiên định: “Ngươi có suy nghĩ hoặc là tính toán của riêng mình, ta cũng sẽ không can thiệp, cho dù lúc đó ngươi có điều khó nói, có Lâm Ngân Chi ở đó ngươi không tiện nói với ta, ta cũng cảm thấy tình huống này có thể hiểu được.”
Người đối diện rũ mắt, cắn một miếng điểm tâm, ăn xong mới chậm rãi nói chuyện.
Kiểu dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này khiến Cố Vọng nhớ lại lúc ở Vô Trần Sơn, dáng vẻ mỗi lần sư phụ và các đệ tử trên núi giảng Phật pháp.
Nhận thức này làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Giọng điệu hắn không tốt: “Nhìn ta mà nói.”
Khanh Linh lắc đầu: “Tạm thời ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Cố Vọng: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/257.html.]
Hắn cười: “Vậy nên mới không đeo mặt nạ?”
Khanh Linh hùng hồn đáp: “Đúng.”
Cố Vọng nghẹn tức trong lồng ngực, nhưng người tí hon niệm kinh ở trong đầu ban nãy lại chạy ra, hắn đành phải tiếp tục nhịn xuống: “Nói tiếp đi, vậy thì ngươi đang giận chuyện gì?”
Khanh Linh hơi bất ngờ, nàng vốn cho rằng với trạng thái hiện tại của Cố Vọng, nếu mình vẫn tiếp tục làm hắn không vui thì hắn sẽ lại uy h.i.ế.p nàng, vậy mà hắn lại nhịn xuống.
Lần này nàng lại có thêm một thông tin, cho dù là tình huống thế này, hắn vẫn có thể nhịn được.
Nga
Khanh Linh tiếp tục cắn một miếng điểm tâm, nói: “Chuyện ta tức giận chính là, lúc chúng ta ở riêng với nhau, dưới tình huống ngươi rõ ràng biết ta tới tìm ngươi, ngươi có rất nhiều cơ hội để nói cho ta biết, thế nhưng ngươi lại không nói.”
“Không chỉ có thế, ngươi còn nổi ác thú vị trêu chọc ta, còn muốn đánh cược với ta, thậm chí xém chút nữa ta đã thật sự vì ngươi mà dâng hồn phách của mình ra thế chỗ ngươi.”
Khanh Linh nuốt xuống miếng điểm tâm cuối cùng, nói xong những thứ này, cơn giận trong lòng đã không còn nặng nề như trước nữa.
Nàng cũng không hề ngước mắt lên, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Có đúng là như thế không?”
Là như thế, từng câu từng chữ xác thực không sai.
Cố Vọng thậm chí còn lười phản bác cho mình, quả thật hắn có thể nói cho nàng biết ngay từ đầu, nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn, muốn nhìn xem đến cùng người nọ sẽ vì hắn làm ra những gì.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm Khanh Linh, ừ một tiếng: “Còn gì nữa không?”
“Lúc ta làm những thứ này, ngươi cũng ở bên cạnh quan sát, đồng thời còn lấy đó làm vui.” Khanh Linh hỏi: “Nếu chúng ta đổi vai, hiện tại nói không chừng ngươi đã sớm gi.ế.t ta trăm ngàn lần rồi.”