Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 271
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:11:32
Lượt xem: 0
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/271.html.]
Nga
Cố Vọng thở dài một tiếng, cúi người nói nhỏ vào tai Khanh Linh: “Ngươi xem, nếu như tất cả bị hủy diệt thì sẽ không nhiều chuyện như vậy.” Hắn nói xong, lập tức để Khanh Linh sang một bên: “Yên ổn đợi đi.” Hắn vừa định đi lên phía trước, lại đột nhiên bị người giữ chặt, ngón tay thon gầy trắng nõn vẫn còn lộ ra miệng vết thương kéo hắn lại. Khanh Linh níu ống tay áo của hắn: “Ngươi bị thương, đừng có nhúc nhích.” Cố Vọng liếc nhìn tay áo của mình, lau máu ở môi đi: “Sao?” Khanh Linh cười nhẹ: “Yên tâm, giao cho ta.” Nàng lại bổ sung: “Ngươi cũng vậy, bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi.” Cố Vọng nheo mắt. Khanh Linh đi lên phía trước, vừa nhìn thấy ma khí ở trong ao nước đen đã khiến nàng khó chịu, thở dài. Nàng dùng miệng thổi quỷ khí ở đầu ngón tay, hỏi: “Tới rồi sao?” Tiếng nói vừa thốt ra không lâu, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Linh Sí: “Chủ tử, thuộc hạ đã dẫn người tới bên ngoài Ma Cung rồi.” “Nhưng mà… Tống thiếu chủ của Nam Sở Môn và Cổ cô nương cũng tới đây.” Khanh Linh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bận tâm lắm. Nàng đã sớm thông báo cho Linh Sí dẫn người tới đây, vì để tránh cho bản thân một mình ở chỗ này, đến lúc đó còn chưa xong chuyện đã bỏ mạng như chơi. Tốc độ hiện tại của Linh Sí cũng xem như khá nhanh. Khanh Linh chuyển động quỷ khí, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Ninh Chiêu. Lúc nàng nói chuyện cũng không tránh Ninh Chiêu, đây là ý gì, Ninh Chiêu đương nhiên rõ ràng. Bây giờ người của Quỷ Giới đã tới, còn có người của Nam Sở Môn và Vân Cửu Phong, như vậy người của Ma Giới đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.Nước đen trong ao bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, đầu ngón tay Khanh Linh điểm nhẹ một cái, trong dòng nước cuồn cuộn đó lập tức phát ra rất nhiều tiếng động ồn ào. Nàng hơi giật mình: “Không ngờ trong này lại có nhiều ác linh như vậy.” Dứt lời, nàng chớp mắt, bên trong màu mắt sạch sẽ cũng chứa ý cười: “Ninh thiếu chủ cảm thấy bây giờ ta đang là khách sao?” Nàng nhớ tới những lời Cố Vọng mới vừa nói, cũng học theo, ấm giọng nói: “Cố Vọng là người của ta.” Nàng thẳng sống lưng, hết sức tự tin. Cố Vọng ghé mắt, đôi mắt đỏ au thoáng nhìn ý cười gian xảo linh hoạt trên mặt Khanh Linh, bất chợt mỉm cười. Hắn thật sự lui xuống một bước, đi ra sau lưng nàng, gật đầu xem như lời xác nhận. Khanh Linh nghe được giọng cười này thì chớp mắt ngừng lại, nhưng môi vẫn cong lên, nhàn nhạt nói với Ninh Chiêu: “Cho nên, bây giờ ngươi đang muốn ở ngay trước mặt ta đụng vào hắn sao?”.