Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 291
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:39:51
Lượt xem: 2
“Cho nên A Linh à…” Cố Vọng chấm nhẹ vào vành tai cô: “Bây giờ ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Khanh Linh quay đầu nhìn hắn, hơi cúi đầu, giống như ngượng ngùng xấu hổ.
Cố Vọng thu tay lại, kiên nhẫn lạ thường chờ cônangf lên tiếng.
Khanh Linh sờ mũi: “Hình như là đói bụng.”
Cố Vọng thoáng sửng sốt, sau khi có phản ứng lại thì bật cười, hỏi: “Vậy ngươi muốn ăn gì?”
Khanh Linh khẽ hít hà: “Mùi gì vậy, thơm quá.”
Cố Vọng ý tứ sâu xa nói: “Trước mặt ngươi chỉ có mình ta.”
“Không phải.” Khanh Linh vòng qua hắn, cuối cùng trông thấy một tiệm đồ ngọt: “Là chỗ này.”
Ý cười trên mặt Cố Vọng cứng lại.
Hắn đi theo: “Ngươi đang tìm cái này à?”
Khanh Linh gật đầu.
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng còn chưa kịp hòa hoãn đã nghe thấy nàng nói tiếp: “Trước đó không phải ngươi nói với ta là ở đây có nhiều đồ ăn ngon à? Dẫn ta đi thưởng thức hết đi.”
Cố Vọng: “…”
Hắn cắn răng, gằn từng tiếng một: “Ăn sao?”
Khanh Linh nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, lùi về phía sau một bước: “Nếu không thì ta tự đi tìm cũng được.”
Dục vọng ở đáy lòng tên này không phải là muốn ăn thịt người đó chứ?
Khanh Linh vừa nghĩ tới lại cảm thấy bụng mình đói hơn, nàng vội vàng quay người, đi tới tiệm đồ ngọt.
Cố Vọng hít vào một hơi thật sâu, bấy giờ mới nhấc chân đuổi theo.
Bên trong tiệm đồ ngọt có không ít người, xem ra người của Ma Giới cũng không phải không ăn ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/291.html.]
Phía trước có tiểu nhị đang hét lớn: “Xếp hàng, xếp hàng!”
Lại rất có trật tự.
Khanh Linh thành thật xếp hàng ở sau đám người, cảm thấy bụng càng lúc càng đói, bất đắc dĩ móc một ít đồ từ trong nhẫn trữ vật ra.
Nàng bất chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cặp mắt nangc trợn to, nhìn về phía đám người cuối cùng: “Mạt Trà(*)?”
Nga
(*)Mạt Trà: matcha.
Cố Vọng đi tới gần, chợt nghe thấy tiếng kinh hỉ của nàng.
Tốt lắm.
Không chỉ ở trong ảo cảnh nhìn thấy Mạt Trà, cho dù tới Ma Giới này cũng nhớ nhung thứ đó.
Còn xếp hạng ở trước hắn!
Khanh Linh phát giác sau lưng hơi lạnh, quay đầu lại nhìn: “Sao ngươi cũng tới chỗ này?”
Cố Vọng cười lạnh: “Chẳng lẽ ta không thể tới?”
“Nhìn ngươi không có hứng thú cho lắm.” Khanh Linh tưởng hắn muốn đi cùng mình, còn ấm áp an ủi: “Không sao đâu, ngươi cứ bận việc của ngươi, ta bận việc của ta, lát nữa chúng ta tập hợp lại là được.”
Cố Vọng: “Câm miệng.”
Hung dữ cái gì chứ.
Khanh Linh quay đầu, không đi thì không đi.
Mắt thấy xếp hàng càng ngày càng gần, nàng lại không nhịn được quay đầu: “Ngươi có ngửi được mùi gì không?”
Lúc này Cố Vọng hoàn toàn là dáng vẻ ‘cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng đừng có chọc ông đây’, không kiên nhẫn trả lời: “Mùi gì à? Là vị ngọt, ngấy ch.ế.t người.”
“Không phải.” Khanh Linh lắc đầu, híp mắt ra vẻ thỏa mãn: “Là vị Mạt Trà, có chút mùi trà nhẹ.”