Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 293
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:40:30
Lượt xem: 3
Khanh Linh nghe được danh từ quen thuộc, ánh mắt đang nhìn kẹo lập tức dời sang.
Nàng khẽ chớp mắt, không nhận ra được người nọ là ai, thế nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Khanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cũng không cần phải mua nhiều như vậy.” Nam nhân cười nói: “Trong tiệm của bọn ta ngày nào cũng có, kẹo này đem về nhà để lâu ăn sẽ không ngon.”
Nga
Khanh Linh nghĩ thầm: Không phải ngày nào ta cũng đến đây được.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vọng ở bên cạnh đã mở miệng, hắn ngước mắt, thản nhiên nói: “Sao hả? Việc buôn bán đưa tới cửa còn không muốn làm?”
Nam nhân hơi sửng sốt, lắc đầu: “Ta chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
Cố Vọng ném ra một túi linh thạch, lười biếng nói: “Chúng ta không muốn nhận lời đề nghị của ngươi.”
Khanh Linh hơi nhíu mày, chặn động tác muốn bắt cái túi linh thạch của gã sai vặt, trả tiền lại cho Cố Vọng: “Sao có thể dùng tiền của ngươi được?”
Khí áp quanh người Cố Vọng lại càng thấp hơn: “Tiền của ta, muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, bỏ tay ra.”
Hắn nói xong lại dùng một tay khác ném tiền qua: “Nhanh lên, lề mề cái gì?”
Gã sai vặt liếc nhìn ông chủ nhà mình, thấy ông chủ không phản đối, lập tức tay chân nhanh nhẹ gói cho xong kẹo.
Khanh Linh mím môi, đây cũng là một trong những cách hắn dùng để báo đáp nàng đúng không? Quên đi, nàng vẫn nên nghĩ ra cách trả tiền lại cho hắn.
Nàng bỏ kẹo vào trong nhẫn trữ vật trước: “Cám ơn ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/293.html.]
Cố Vọng đề cao âm cuối: “Ngươi?”
Khanh Linh lập tức nhớ tới thân phận hiện tại của hai người: “Cám ơn ca ca.”
Cố Vọng ừ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn về phía chưởng quầy, xoa đầu nàng một cái, nói: “Đi thôi.”
Khanh Linh gật đầu, đang muốn quay người, chợt nghe vị chưởng quầy kia mở miệng: “Cô nương chờ đã.”
Nàng nghi ngờ nhìn sang.
Người nọ cầm một miếng ngọc giản đưa cho nàng: “Trong tiệm bọn ta thường có một số hàng kẹo mới, cô nương ra tay hào phóng như vậy, lần sau nếu có cơ hội hy vọng có thể tiếp tục nể mặt đến đây.”
“Hàng kẹo mới của chúng tôi tiếp theo chính là… sô cô la.”
Sô cô la!?
Khanh Linh tức thì cảm thấy hứng thú, matcha thì không kể, loại trà này chỉ cần xay nhuyễn lá trà là có ngay, nhưng thế giới này còn có cả sô cô la nữa sao!
Nàng vừa định đồng ý, lại thấy ngọc giản trong tay người kia… hình như là của Vân Cửu Phong.
Sao người của Vân Cửu Phong lại là ông chủ tiệm đồ ngọt ở Ma Giới?
Khanh Linh hơi do dự.
Nhưng động tác của một người khác còn nhanh hơn cả nàng, Cố Vọng đã nhận lấy miếng ngọc giản kia, cầm ở trong tay ngắm nghía một chút, khẽ xùy một tiếng, trả lời: “Tiền này là ta bỏ ra, ra tay hào phóng chính là ta, hay là cho ta đi?”
Nam nhân nhìn hắn một lúc lâu, gật đầu: “Đương nhiên là được.”