Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 311
Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:01:16
Lượt xem: 4
“Cái này rất quý, ngươi không nghe thấy sao?” Khanh Linh cẩn thận bảo vệ nhẫn trữ vật của mình, không nóng không lạnh nói: “Chỉ có một ít thôi, sao có thể cho ngươi được.”
Đổi lại là tình huống bình thường, nàng chắc chắn sẽ cho, nhưng bây giờ sô cô la này nói không chừng là gợi ý mà quan chấp sự cho nàng, nàng không thể tùy tiện lấy ra được.
“Phải không?” Tay Cố Vọng vẫn không thu lại, hắn phân tích vẻ mặt của Khanh Linh: “Thế sao Mạt Trà trước đó lại hào phóng như vậy?”
Khanh Linh nghiêng đầu, hơi không thoải mái, nhíu mày nói: “Cái đó nhiều.”
“Nếu ngươi vẫn muốn thì ta có thể cho ngươi.”
“Ta chỉ muốn sô cô la của ngươi.” Cố Vọng cười nói: “Sao hả, một miếng cũng không cho?”
Khanh Linh buồn bực, sao hắn lại cố chấp như vậy chứ?
“Không phải ngươi nói không thích đắng sao?” Cô thử thuyết phục: “Cái này còn đắng hơn cả Mạt Trà nữa.”
“A Linh, ngươi bảo vệ như thế, ngược lại càng khiến ta cảm thấy tò mò.”
Không phải Cố Vọng thật sự muốn sô cô la gì đó, nhưng phản ứng của Khanh Linh có hơi sai sai.
Rõ ràng nàng nói phải nếm thử sô cô la có ngon không rồi mới mua, vậy mà lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua đã mua rồi.
Hắn luôn để ý biểu cảm trên mặt Khanh Linh, bởi vì tên chưởng quầy này khiến cho người ta không thể không đề phòng.
Lúc Khanh Linh nhìn thấy thứ gọi là sô cô la, vẻ mặt nàng cũng không phải quá phấn khởi, chỉ là kinh ngạc, thậm chí sau đó cũng không hề vui mừng, khác hoàn toàn lúc nhận được Mạt Trà.
Bây giờ nếu đã xem nó là bảo bối, vì sao lại không thấy hào hứng?
Khanh Linh chớp nhẹ mắt, nhỏ giọng nói: “Có gì đâu mà tò mò.”
Ánh mắt Cố Vọng tóm lấy từng chút biểu cảm trên mặt nàng, cuối cùng vẫn không ép nàng mà đột nhiên mỉm cười.
“Ta tự dưng lại thích đồ ngọt.” Đầu ngón tay hắn đặt trên cằm Khanh Linh: “Vậy ngươi có thứ gì ngọt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/311.html.]
Cái này thì nhiều.
Khanh Linh nhanh chóng trả lời: “Ta có rất nhiều, ngươi buông ta ra, ta cho ngươi.”
Cố Vọng lắc đầu: “Không.”
Hắn chậm rãi hỏi nàng: “Có thứ ngọt nhất, ngươi có cho không?”
Khanh Linh: “Hả? Thứ gì?”
Đầu ngón tay đặt trên cằm nàng chầm chậm dời lên, Cố Vọng ấn xuống khóe môi nàng, khom người sát lại: “Ở đây, ngươi cho sao?”
Khanh Linh cảm nhận được xúc cảm trên môi, có chút sửng sốt.
Ở đây? Là ở đâu? Miệng của nàng?
Cố Vọng đang nói gì vậy? Sao nàng nghe không hiểu?
Ánh mắt Cố Vọng rất chân thật, chăm chú nhìn nàng, tựa như đang chờ đợi một một câu trả lời từ nàng.
Khanh Linh bỗng cảm thấy hơi bất an: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Cố Vọng nghiêng đầu: “Ngươi nói thử xem?”
Khanh Linh nổi da gà đầy mình, chỉ muốn lui về phía sau, nhưng lúc này nàng đang ở trên thân kiếm, không thể làm gì khác hơn: “Chỗ này của ta đâu có ngọt.”
“Không nếm thử làm sao biết ngọt hay không.”
Ngươi đang trả thù ta đó à!
Chẳng qua chỉ là một miếng sô cô la thôi mà! Sao lại dùng lời ta nói bẻ ngược lại ta chứ.
Nga