Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 32
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:41:36
Lượt xem: 5
Hắn tạm thời cảm thấy Tiểu Quỷ Chủ này nói chuyện rất xuôi tai, giữ lại cũng được.
Cho dù là diễn thì diễn cho hắn vui vẻ cũng không tệ, khi nào diễn không nổi nữa thì không giữ lại.
Nàng không hiểu ý của hắn, mờ mịt nói: “Ta vẫn luôn thế mà.”
Nga
“Ừm.” Cố Vọng quay người đi về phía Tẩy Linh Trì, cũng không quay đầu lại: “Nếu thích thì cứ xách về ăn đi.”
“Có điều… không có đồ ăn chay ở đâu có thể sánh bằng Vô Trần Sơn.” Hắn một lần nữa quay về trong hồ, giọng nói bình thản nhẹ nhàng truyền tới: “Nếu như thích thì ngày mai có thể tới Vạn Phật hội.”
Nàng bám vào tảng đá, hỏi: “Có thật không?”
Nàng chỉ lộ ra một cái đầu, mặc dù hắn không thấy rõ biểu cảm trên mặt của nàng, nhưng có thể tưởng tượng ra được ánh nhìn trong đôi mắt nai kia.
Đầu ngón tay hắn quấn quanh Phật châu, hai mắt từ từ nhắm lại, cong môi nói: “Thật.”
Trong giọng nói còn có chút trêu tức: “Không phải ngươi rất thích văn hóa Phật giáo sao? Chuyện này vừa vặn đúng lúc.”
Nàng khẽ gật đầu: “Vậy ngày mai ta lại tới.”
Nàng nhớ tới Lâm Ngân Chi cũng tham dự Vạn Phật hội, lại hỏi nhiều thêm một câu: “Vậy ngươi có tham gia không?”
Cố Vọng ở bên kia im lặng một lát mới nói: “Không.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ta đi trước, hẹn gặp lại, ngủ ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/32.html.]
Ngẫm nghĩ giây lát, nàng vẫn để những món ăn chay kia lại chỗ này, cũng đã mở ra hết rồi, vẫn nên để lại cho hắn thì hơn, dù sao ngày mai nàng vẫn có thể lên núi thưởng thức.
Chờ sau khi Tiểu Quỷ Chủ hoàn toàn rời đi, Cố Vọng mới mở mắt ra, mùi đồ ăn chay vẫn còn trong không khí, con ngươi đen như mực của hắn cũng không hề thả lỏng:
“Khanh Linh…”
…
Hôm sau, Khanh Linh ngủ một giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Nàng tính toán thời gian, lúc này chắc là vẫn chưa tới giờ cơm, bèn thong thả lên đường đi lên núi.
Ban ngày nắng hơi gắt, cô mua tạm một chiếc ô để che nắng.
Lên núi xong, cách thời gian nghỉ ngơi buổi chiều còn một khoảng, nàng cũng không đi tới Điện Bảo Hoa nghe Phật pháp, một là tới chậm đi vào không tiện, hai là nàng cảm thấy không có ý nghĩa gì, dứt khoát đi dạo xung quanh chỗ này một vòng.
Ở bên phải Điện Bảo Hoa có một ngôi miếu thờ, người lui tới cũng không nhiều, có mấy tiểu hòa thượng đang quét dọn vệ sinh. Nhìn thấy Khanh Linh, một vị tiểu hòa thượng lập tức dừng động tác lại:
“Vị nữ thí chủ này sao lại không tới Điện Bảo Hoa?”
Nàng cất ô: “Ta tới chậm, không tiện quấy rầy.”
Tiểu hòa thượng hiểu ý cười: “Vậy thì nữ thí chủ có thể tới Điện Cung Linh dâng hương xin xăm trước, buổi chiều lại tới.”
Khanh Linh nghĩ cũng không có chuyện gì, vì thế mới đặt ô sang bên cạnh, đi lấy một nén nhang qua đây.
Bấy giờ có một giọng nói truyền tới: “Khanh Linh?”