Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 340
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:22:56
Lượt xem: 4
Giờ tý canh hai, Khanh Linh cất kỹ ngọc giản mà Thư Nhất vừa đưa, ra khỏi Thanh Lan Viện.
Vân Cửu Phong vào ban đêm lạnh hơn bất kỳ lúc nào, thậm chí bầu trời còn có tuyết tung bay, nhưng hiện tại rõ ràng là trời tháng tám.
Khanh Linh lấy một chiếc ô từ trong nhẫn trữ vật ra, nhìn xung quanh cũng không có ai khác.
Lúc này nàng mới lấy Phật châu của Cố Vọng ra, dùng quỷ khí dẫn dắt đi tìm.
Nằm ngoài dự đoán của nàng chính là, lúc này Cố Vọng vẫn đang ở Vân Cửu Phong.
Khanh Linh ở trong đêm tối tốc độ di chuyển cực nhanh, hành tung cũng bí ẩn, nàng đi được nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một người.
Người nọ đang quỳ gối trước ngọn núi cao nhất Vân Cửu Phong, trên người bị tuyết làm ướt đẫm.
Khanh Linh chỉ nhìn lướt qua, lại phát hiện người này chính là Vô Kỳ, hắn mặc y phục mỏng manh, lại bởi vì tu vi không quá cao nên bị đông lạnh đến run rẩy.
Vô Kỳ đến Vân Cửu Phong chỉ mới có mấy ngày, sao lúc này lại bị phạt quỳ ở đây? Lại còn là lúc canh ba trong đêm.
Khanh Linh dịch chuyển qua bên cạnh một chút, đang muốn đi vòng qua, nhưng lại nhìn thấy từ ngọn núi cao nhất trong viện có hai người đi ra.
Đúng là Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Nhìn thấy Lâm Ngân Chi, Khanh Linh vô thức dừng lại.
Vô Kỳ nhìn thấy Lâm Ngân Chi đi ra, gương mặt vốn bị đông lạnh đến cứng đờ khẽ giật giật, hô lên: “Sư thúc.”
Đây là gọi Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi cụp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Trở về đi.”
Vẻ mặt Vô Kỳ chuyển sang ảm đạm, nhưng thân thể vẫn ưỡn thẳng: “Vì sao sư thúc lại không chịu cho Vô Kỳ một cơ hội?”
Lâm Ngân Chi không nói tiếp, đột nhiên rút kiếm ra, cả người Vô Kỳ bị kiếm khí quét ngã trên mặt đất, y cầm kiếm hỏi: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Vẻ mặt Cổ Vũ Yên thay đổi, đỡ đồ đệ của mình lên, do dự rồi nói: “Sư huynh, Vô Kỳ cũng chỉ muốn có thêm cơ hội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/340.html.]
Lâm Ngân Chi: “Hắn sẽ bot mạng ở đây.”
“Ta sẽ không.” Vô Kỳ ngẩng đầu lên, cực kỳ quật cường.
“Ngươi sẽ.” Lâm Ngân Chi lạnh lùng đến mức không có nhân tình: “Không chỉ sẽ mà còn có thể liên lụy đến những đồng môn khác.”
Vô Kỳ cúi đầu, trong giọng nói chứa đựng quyết tâm: “Nếu có lúc đó, vậy Vô Kỳ sẽ tự mình kết liễu, chắc chắn sẽ không liên lụy đến mọi người.”
Cổ Vũ Yên nghe hắn nói thế cũng sửng sốt: “Vô Kỳ?”
Vô Kỳ gật đầu với nàng ta: “Sư phụ, người đã dẫn con nhập môn, những thứ còn lại cứ giao cho con.”
Lâm Ngân Chi nhìn hai người này thầy trò tình thâm nhưng lại không hề d.a.o động.
Nhìn thấy đồ đệ mình kiên trì như thế, Cổ Vũ Yên đành phải chuyển hướng sang Lâm Ngân Chi, hạ quyết tâm nói: “Sư huynh, nếu lần này Vô Kỳ thật sự tài nghệ không bằng người, muội sẽ bảo vệ hắn thật tốt, hoặc là tự mình trục xuất hắn ra khỏi Vân Cửu Phong.”
Nga
Lâm Ngân Chi lãnh đạm hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đã nghĩ kỹ.”
“Được.” Lâm Ngân Chi ngự kiếm bay lên: “Nếu đã như vậy, mấy ngày nay chuẩn bị cho tốt.”
Nói xong, lập tức ngự kiếm bỏ đi.
Chỉ lưu lại hai người Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ trong tuyết.
Cổ Vũ Yên giúp Vô Kỳ đứng dậy, hơi lo lắng hỏi: “Ngươi đang làm gì thế hả?”
Vô Kỳ đứng lên, phủi tuyết trên đầu gối: “Lần thí luyện này Tiên Môn đông đúc, con là đệ tử của Vân Cửu Phong đương nhiên không thể đứng ngoài quan sát.”
Cổ Vũ Yên nói: “Nhưng bây giờ tu vi của ngươi còn thấp.”
Vô Kỳ dừng một chút, chợt nhỏ giọng nói: “Như vậy nên mới càng phải đi.”
Thí luyện bọn họ nhắc đến dám chắc là cuộc thí luyện Tiên Môn mấy ngày sau, chỉ là hoàn cảnh thí luyện này nguy cơ bốn phía.
Một kẻ chỉ mới nhập môn mấy ngày như Vô Kỳ, một tiểu đệ tử mà có lẽ pháp thuật phù chú đều chưa phân biệt được thì có năng lực gì chứ?