Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 37
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:49:09
Lượt xem: 4
Khanh Linh hơi dừng bước, bình tĩnh nhìn thoáng qua Tẩy Linh Trì nhưng không thấy Cố Vọng đâu, lại tự hỏi Lâm Ngân Chi vì sao lại ở chỗ này.
Nhưng nếu hắn đã không có ở đây, vậy lát nữa nàng lại đến.
“Công tử.” Y đã mở miệng, Khanh Linh cũng lễ phép trả lời lại một câu, “Gặp lại sau.”
Nói xong, nàng cất bước định rời đi.
Nhưng Lâm Ngân Chi lập tức cản đường nàng lại.
Lâm Ngân Chi lạnh lùng nói: “Hắn kêu ngươi tới.”
Giọng điệu rất chắc chắn.
Một tiếng ‘hắn’ này, trừ Cố Vọng ra thì không còn ai khác.
Khanh Linh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “có chuyện gì sao ?”
“Có.” Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Ngân Chi dừng lại trên người Khanh Linh, “Ngày ấy ở vách núi cấm Quỷ Giới, vì sao ngươi lại giúp hắn?”
Ấn tượng của Khanh Linh với nam chính này không tốt cũng không xấu, chỉ là lúc này nàng đứng về phía Cố Vọng, nam chính và nàng không có quan hệ gì, vì thế liền nói: “Cái này hình như là việc của ta.”
Nàng nhìn thấy ánh mắt Lâm Ngân Chi lập tức tối sầm xuống.
Khanh Linh bỗng nhiên có hứng thú, thử sửa lại lời nói: “Ta có một vấn đề, nếu ngươi trả lời, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao phải giúp hắn.”
Lâm Ngân Chi ừm một tiếng.
Khanh Linh mím môi: “Vì sao ngươi phải động thủ với hắn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/37.html.]
Cốt truyện có chút không đúng, vậy nên nàng chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Nghe xong câu hỏi này, sắc mặt Lâm Ngân Chi có chút thay đổi, lại trầm mặc thêm vài phần.
Khanh Linh kỳ thật cũng không ôm bao hy vọng với việc có được câu trả lời, thấy vậy cũng không hề thất vọng: “Vậy ta……”
“Nếu như không loại trừ, hắn sẽ gây hoạ cho thế gian.”
Khanh Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lâm Ngân Chi nhìn về hướng Tẩy Linh Trì, lạnh lùng nói: “Cố Vọng là con trai thiếu chủ Ma tộc, huyết mạch của hắn thuần chủng hơn so với bất cứ Ma tộc nào.”
“Huyết mạch trong cơ thể hắn lúc này, sớm đã không còn là thứ trưởng lão bọn họ có thể áp chế được.”
Một lát sau, Lâm Ngân Chi đột nhiên nói: “Là hắn muốn g.i.ế.c ta.”
“Ban đầu ta chỉ muốn giống như trưởng lão, độ hóa hắn, nhưng hắn luôn bài xích ta.”
Hình như có chỗ nào đó không đúng, hiện tại mới là lúc nào, sao lại không thể áp chế được?
Lâm Ngân Chi nói xong mới quay đầu hỏi: “Khanh cô nương, hiện tại có thể nói cho ta nghe vì sao phải giúp hắn không?”
Khanh Linh có phần nghi ngờ, nàng không thể xác định được những lời Lâm Ngân Chi nói là thật hay giả, điều này trái ngược với những gì nàng biết.
Nga
Trầm mặc một hồi, nàng chọn ra một câu trả lời hợp lý: “Có một loại duyên phận được vận mệnh an bài, lôi kéo ta đi cứu hắn.”
Lâm Ngân Chi hơi nhíu mày: “Duyên phận?”
“Ân.” Khanh Linh gật đầu, một khi đã mở miệng thì kế tiếp cũng cảm thấy dễ nói hơn, nàng có chút khó xử, “Ngươi cũng biết chuyện duyên phận này rất khó nói, ta lại trùng hợp gặp được hắn rất nhiều lần.”