Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 380
Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:47:35
Lượt xem: 5
Khanh Linh nghe được hơi nhíu mày, sao hai người này cứ cho rằng đây là lỗi của Cố Vọng vậy?
Nàng quay đầu, từ trên tường thành này nhìn ra hoàng cung vừa hư ảo vừa xa hoa sau lưng, trên mặt nhóm cung nhân ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, nhưng lại vô cùng cứng ngắc giả tạo.
Nàng đưa tay đụng nhẹ vào một cung nhân liên tục đi theo bên cạnh thân thể kết hợp.
Bởi vì đều là hồn phách bị giam giữ, chỉ trong chớp mắt Khanh Linh đã nghe được tiếng hò hét run rẩy bên trong hồn phách.
Một khắc này, trước mắt nàng lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, dân chúng bách tính lầm than, mặc kệ ấm lạnh của cung nhân, còn có cẩm y ngọc thực của đám người ngồi ở vị thế cao trong cung.
Cung nhân đi lại khắp nơi trong hoàng cung, mọi người từ trên xuống dưới đều đang giao thiệp qua lại, chứng kiến nhiều nhất.
Khanh Linh nhìn Lâm Ngân Chi hơi bất động, dường như đang im lặng suy nghĩ, y nói y muốn gi.ế.t Cố Vọng.
Nếu là Hồn Châu còn dễ đoạt, nhưng nếu là người thì sao đoạt được, Lâm Ngân Chi cũng là người thấu tình đạt lý.
Nàng thả lỏng cái tay đụng vào cung nhân kia, đẩy cung nhân đó ra phía trước, bình tĩnh nói: “Ai nói diệt quốc là lỗi của hắn?”
Bởi vì là hồn thể, lúc này Khanh Linh chính là dáng vẻ lúc còn là Quỷ chủ.
Da trắng như tuyết, một thân y phục trắng hết sức đơn bạc, sắc môi đỏ tươi, nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm.
Mà trong đôi mắt trong trẻo bình tĩnh ấy của nàng, thực sự đã nhạt đi vài phần âm u lạnh lẽo.
Ba người trước mặt cùng nhìn lại, vẻ mặt thân thể kết hợp lập tức thay đổi, lộ ra một chút sợ hãi: “Quỷ chủ?”
Ngay cả trong mắt Lâm Ngân Chi cũng có chút bất ngờ.
Khanh Linh đẩy nhẹ cung nhân bên cạnh ra, cung nhân nọ đứng trước mặt mọi người.
“Các ngươi hạ chú thuật bọn họ đúng ?” Khanh Linh hỏi: “Sao lại vây hãm bọn họ ở chỗ này nhiều năm như vậy?”
Thân thể kết hợp trước mặt hơi hốt hoảng: “Cam Lạc đã không còn, bọn họ là cung nhân, ch.ế.t rồi cũng không có chỗ nào để đi, đương nhiên phải ở lại chỗ này rồi.”
“Không có chỗ nào để đi?” Khanh Linh nhíu mày: “Vậy đám các ngươi có từng hỏi qua ý nguyện của bọn họ chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/380.html.]
“Bọn họ cầm bổng lộc trong cung, không phải là cam tâm tình nguyện sao?”
Khanh Linh nhìn dáng vẻ lẫn nét mặt hùng hồn của bọn họ, lập tức giơ tay ấn lên trán mấy cung nhân kia một cái ấn Quỷ chủ.
Cùng lúc đó, một vệt khí đen từ trong hồn phách kia bay ra, xen lẫn là tiếng kêu rên của cung nhân bị vây hãm ở chỗ này nhiều năm.
Oán khí trải rộng, những tiếng gào thét ấy liên tục đánh thẳng vào màng nhĩ mỗi người.
Khanh Linh khẽ gật đầu, nói với những hồn phách kia: “Nói cho bọn họ, vì sao nước Cam Lạc lại diệt quốc.”
Lâm Ngân Chi luôn quan sát động tác của Khanh Linh.
Y không hề quan tâm những hồn phách đó muốn nói gì, như thể cảm thấy chỉ có Khanh Linh mới thu hút sự chú ý của y hơn.
Lâm Ngân Chi hờ hững lên tiếng: “Ngươi đang ra mặt thay hắn sao?”
Khanh Linh rũ mắt, nhìn vóc người nhỏ bé này của y, nghi ngờ đáp: “Không ai đứng về phía hắn, chẳng lẽ ta không thể sao?”
Lâm Ngân Chi nói: “Ta không nói lỗi ở hắn.”
“Nhưng ngươi muốn gi.ế.t hắn.” Khanh Linh nghiêm túc nói: “Trước đây ngươi đã từng nói, hắn không nhập ma thì ngươi sẽ không gi.ế.t hắn.”
Lâm Ngân Chi hơi khựng lại, sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Ta nói rồi, thế sự khó bề vẹn cả đôi đường.”
“Đúng là khó.” Khanh Linh nói tiếp: “Nhưng không phải không thể.”
Đôi mắt đen của Lâm Ngân Chi lẳng lặng nhìn Khanh Linh, màu mắt tĩnh mịch, một lát sau mới nói: “Khanh cô nương sinh ra đã có một trái tim trắc ẩn.”
Hả?
Sao đột nhiên lại khen ngợi nàng?
Nga
Khanh Linh: “Đa tạ?”
Đáy mắt Lâm Ngân Chi lướt qua ý cười rồi lại lắng xuống, y nhẹ giọng nói: “Khiến cho người ta phải hâm mộ.”
“Vậy thì cứ hâm mộ đi.” Giọng trẻ con non nớt của Cố Vọng từ phía sau truyền đến, hắn đi tới bên cạnh Khanh Linh, cười như không cười nhìn Lâm Ngân Chi: “Người sắp ch.ế.t cũng không cần thiết nhớ thương điều gì trên đời, ngươi nói có đúng không?”.