Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 397
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:00:53
Lượt xem: 1
Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra tung lên cao rồi chụp lại, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Chỉ cần trong lòng có đường thì ở đâu cũng có đường.”
Nghe có vẻ tâm trạng của hắn lúc này đã thay đổi.
Cố Vọng ung dung nói: “Ta dẫn ngươi đi.”
Nói xong, Khanh Linh nhìn thấy Cố Vọng quay người, nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bên hông siết chặt, hai chân lập tức bay lên không, là cnangfđược hắn bế lên.
“Ngươi…”
“Giữ vững cây dù.” Cố Vọng cười nói: “Đừng để ta bị dính ướt.”
Khanh Linh: …
Nàng nghiêm túc giơ dù lên che trên đỉnh đầu Cố Vọng.
Cố Vọng hài lòng: “Ngoan lắm.”
Mũi chân Cố Vọng nhấn một cái, ở nơi hai người vừa mới giẫm lên, Phật châu của hắn vòng thành một vòng tròn, những hạt cát vàng kia lập tức ngưng tụ rồi vây quanh cái vòng này.
Trận bão cát lúc trước không thể nghi ngờ là do hắn làm.
Khanh Linh và Cố Vọng cùng bị quấn chung trong vòng cát vàng này, lần này hắn giống như đã biết phương hướng, đi về một hướng xác định.
Chưa đầy một lát, cung điện vừa mới biến mất lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khanh Linh ngẩng đầu nhìn Cố Vọng, nàng và hắn đã đi xa như vậy, thế nhưng tên này vẫn biết đường quay về.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong đêm tối nhanh chóng phóng tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/397.html.]
Vậy mà lại gặp được tu sĩ khác.
Khanh Linh không khỏi nhìn sang, thấy người nọ lại là Tống Đoan.
Nàng mở to mắt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Lúc này mà gặp Tống Đoan, liệu bọn họ có khả năng sẽ tham gia vào kịch bản lần này không?
Khanh Linh bất giác giật nhẹ ống tay áo Cố Vọng.
“Hửm?” Cố Vọng dường như không nhìn thấy Tống Đoan, tốt tính hỏi: “Sao vậy?”
Khanh Linh nhìn bóng dáng Tống Đoan, nhỏ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khác có thể trú mưa không?”
Nga
Cố Vọng rũ mắt: “Không phải ngươi và hắn là bằng hữu sao? Sao vậy, không muốn ở chung một chỗ với bằng hữu à?”
Thì ra là hắn nhìn thấy.
Khanh Linh phải nói sao đây, có lẽ đám Tống Đoan sẽ gặp phải Ma Tộc, có lẽ Cố Vọng sẽ bị liên lụy?
Nhưng Cố Vọng lại không cho nàng có cơ hội nói chuyện, ôm người đi thẳng lên tường thành, cũng vừa vặn đối diện trực tiếp với Tống Đoan đang vội vã chạy đến.
Lúc này Khanh Linh mới thấy trên lưng Tống Đoan còn cõng một người, là tiểu đồ đệ của Cổ Vũ Yên.
Tống Đoan vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cố Vọng, chịu thôi, người như Cố Vọng dù ở đâu cũng mang theo hào quang sáng chói, một thân y phục đỏ rực thì làm sao không kéo sự chú ý cho được.
“Cố huynh! Không ngờ các ngươi cũng ở đây!” Sau khi Tống Đoan cõng theo người đứng vững trên mặt đất, lập tức trưng ra một nụ cười: “Vừa rồi ta với mấy người Lâm huynh còn nhắc đến ngươi đấy, cơn mưa này tới thật kỳ lạ, không biết các ngươi như thế nào…”
Nói được một nửa, hắn mới nhìn thấy động tác của hai người.