Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:11:29
Lượt xem: 8
Dũng Thành là một điểm chỉ định ở trong kịch bản, Dũng Thành cách Cấm Nhai không xa, là một cái thành mà người, ma, quỷ, tiên hỗn tạp. Cố Vọng tới nơi này là vì muốn mua một vị dược liệu ở trên chợ quỷ được tổ chức vào ngày mười lăm hằng tháng. Tuổi của hắn càng lên cao thì ma khí bên trong cơ thể càng khó kiềm chế, cho nên cần phải có vị thuốc kia để luyện chế đan dược.
Nhưng hắn lại bị người của Ma Tộc thiết lập bẫy rập ở đây, suýt chút nữa bị bắt đi, lại còn bị thương.
Tính toán thời gian, hai ngày sau chợ quỷ sẽ được mở ra.
Nàng thu dọn một chút đồ đạc của bản thân, sau đó phát hiện ở bên trong cái huyệt động này ngoài tiền ra thì nàng không có gì cả.
Thật là vi diệu!
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nhân viên chấp sự đã làm được một chuyện có tính người nhất.
Dũng Thành luôn rất náo nhiệt, lại thêm đang vào giữa tháng, người tới lui trong thành nối liền không dứt.
Nàng là người đứng đầu của quỷ giới, mặc dù nói là chủ nhân Quỷ thị nhưng tương đối ít nổi danh, không có mấy người có thể nhận ra cô. Dù sao nguyên chủ cũng là một người mắc chứng sợ hãi xã hội nghiêm trọng, chỉ thích nằm trong quan tài đá.
Linh Sí lởn vởn bên người cô, nói: “Hai ngày nay hắn đều ở trong Túy Hoa Lâu trong thành.”
Túy Hoa Lâu à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/4.html.]
Bước chân của cô hơi dừng lại, cái tên này nghe có vẻ không được thích hợp cho lắm.
Không tới một lát, cảm giác “không được thích hợp cho lắm” này đã trở thành sự thật.
Nhìn thấy tiếng nói cười hoan hô trước mặt, từng đợt tiếng ca hát, tiếng nữ tử liên tục cười duyên ở Túy Hoa Lâu. Khanh Linh gọi Linh Sí, một lần nữa lặp lại:
Nga
“Người mà ta nói chính là Cố Vọng ở Vô Trần Sơn, là một Phật tu.”
Đám sương mù đen của Linh Sí hiện ra, nói một cách khẳng định:
“Chính là hắn.”
Phật tu ở Vô Trần Sơn tên là Cố Vọng có thể có được mấy người đâu chứ?
Khanh Linh lại một lần nữa nhìn kỹ thanh lâu này, nghĩ thầm: “Chẳng qua chỉ là thanh lâu mà thôi, có vào trong cũng đâu nhất thiết phải làm gì.”
Nàng tự an ủi bản thân, bình tĩnh cất bước đi vào, vừa đi tới cửa đã bị người ta chặn lại, là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi. Bà ta liếc mắt đánh giá cô một chút: “Cô nương đi nhầm rồi, chỗ này là Túy Hoa Lâu, là nơi tìm hoan mua vui.”
Nữ nhân kia thấy nàng mặc một thân y phục thuần trắng, mặc dù màu da trắng đến mức hơi không bình thường, nhưng lại khó che được dung mạo tuyệt sắc, khí chất quanh người cũng là bình thản hiếm có, giống như nét mặt tươi cười trời sinh, nhìn không ra một chút ý thù địch nào.
Nhưng lại không giống như đến tìm vui, cũng không giống như đến kiếm sống, sợ là đến đây để tìm người.