Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 40
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:52:29
Lượt xem: 5
Vô Khuynh trưởng lão chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt trong hắn: “Sao lại thế này?”
Cố Vọng không đáp.
Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Đi theo ta.”
Ông ta quay đầu nhìn về phía những người khác: “Xin lỗi không tiếp được.”
Cố Vọng trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Khanh Linh một cái.
Khanh Linh chỉ chỉ hộp đồ ăn, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Cố Vọng nhếch môi, không coi ai ra gì nói: “Mang về ăn đi.”
Nghe câu nói này, Vô Khuynh trưởng lão quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Khanh Linh, người cảm giác như không hề tồn tại.
Lẽ ra một khuôn mặt như vậy thì ở đâu cũng không thể không có cảm giác tồn tại, nhưng ông ta chỉ nhìn một lát là đã thấy được nguyên nhân.
Song cũng không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Chờ Vô Khuynh trưởng lão mang theo Cố Vọng rời đi, Khanh Linh mới mang hộp đồ ăn chuẩn bị đi.
Dù sao cơm cũng không ăn được nữa.
Lúc này, Lâm Ngân Chi lại đem cái hộp vừa nãy tới trước mặt nàng.
Khanh Linh: “?”
Đây là muốn làm gì?
Cũng muốn phế tu vi của nàng sao?
Khanh Linh cảnh giác lui lại một bước, đưa tay về phía sau.
Lâm Ngân Chi thấy động tác của nàng, cũng không bực bội: “Khanh cô nương, nếu muốn tốt cho hắn, ăn cái này mới là lựa chọn tốt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/40.html.]
Y lạnh lùng nói: “Nếu không, ta sẽ tự mình g.i.ế.c hắn.”
Khanh Linh nhìn Hồn Thanh Hoàn.
Lông mày nàng nhẹ nhàng nhíu lại, không nhận lấy: “Ngươi sẽ không có cơ hội này đâu.”
Hoặc là chết, hoặc là phế.
Đối với một người tu luyện mà nói, bị phế và c.h.ế.t không có gì khác nhau.
Lâm Ngân Chi hơi ngước mắt lên, con ngươi đen lạnh lùng không thấy được cảm xúc.
Khanh Linh khí phách nói: “Ta sẽ không để cho hắn nhập ma.”
Nói xong, nàng mang theo hộp đồ ăn xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.
Nga
Buổi chiều nắng to, Khanh Linh ra sau núi không bao lâu liền gặp Tống Đoan đang thảnh thơi đi dạo.
Tống Đoan nhìn thấy nàng, lập tức gấp cây quạt lại, đi tới: “Ngươi không sao chứ?”
Khanh Linh: “Hả?”
Nàng có thể có chuyện gì?
Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nghe nói ma khí của Cố Vọng không trấn áp được, ta thấy đám người trưởng lão vội vàng chạy tới, sực nhớ ra rằng không phải ngươi đi đưa cơm sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Khanh Linh hơi khựng lại, “Ma khí của hắn không trấn áp được?”
Cho nên dáng vẻ mới vừa rồi của Cố Vọng, nguyên nhân là vì huyết mạch trong cơ thể hắn ư?
Khó trách, khó trách lại dễ nóng giận như vậy.
“Đúng vậy.” Tống Đoan ngập ngừng giây lát, “Hắn có huyết mạch đặc biệt, các trưởng lão cũng sợ hắn……”