Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 401
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:19:59
Lượt xem: 2
Nàng đi tặng đồ hay là gì đó, Cố Vọng ngược lại không hề ngăn cản, chỉ dựa vào ghế nhìn chằm chằm động tác của nàng.
Lúc Khanh Linh trở về lại bắt gặp ánh mắt của hắn, luôn cảm thấy hắn như muốn nhìn xuyên thấu nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã trở về dáng vẻ trước kia.
Hắn cong môi nói: “Xem ra A Linh thật sự coi hắn là bằng hữu.”
Tống Đoan không có tâm cơ gì, Khanh Linh cảm thấy người này cũng khá tốt, nàng ngồi xuống, khẽ gật đầu, sau đó nghe người bên cạnh hỏi:
“Bằng hữu của A Linh cũng có phân biệt đối xử sao?”
Khanh Linh mờ mịt: “Cái gì?”
“Ta hơi tò mò.” Cố Vọng cười nói: “Ngươi có biết mỗi lần ta tò mò sẽ khó ngủ cả đêm không?”
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng cầm một viên kẹo mạt Trà Khanh Linh mới vừa đặt ở chỗ của hắn lên, nói tiếp: “Nếu đều là bằng hữu, vì sao A Linh chỉ nguyện ý đi theo ta, lại không đi theo bọn họ?”
Giọng điệu hết sức tùy tiện.
Khanh Linh quay đầu, nhìn hắn đang chậm rãi ăn viên kẹo kia như thể chỉ đang nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi một chút.
Khanh Linh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ngươi không giống.”
Cố Vọng như có hứng thú: “Không giống chỗ nào?”
Trước đây hắn sẽ không truy hỏi ngọn nguồn như vậy, nhưng Khanh Linh vẫn thật thà đáp: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nhập ma.”
Từ lúc tới đây, khoảnh khắc nhìn thấy kịch bản kia, nàng đơn thuần đã không còn coi nó là nhiệm vụ, nàng thật sự không hy vọng nhìn thấy Cố Vọng bị người đời vứt bỏ, rơi vào Ma Đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/401.html.]
Cố Vọng giật mình: “Có vẻ vậy.”
Hắn cầm cái bình ngọc nhỏ ở trên cổ, thở dài: “Chỉ có một mình ta, trong thân thể có một con ác quỷ đang trú ngụ.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Ngươi không phải.”
Cố Vọng cúi đầu mỉm cười, đưa tay sờ búi tóc của Khanh Linh: “Ừ, ta không phải.”
“Chỉ là có một số việc ta không có cách nào kiểm soát được.” Hắn dịu dàng nói: “Sau này A Linh phải quan tâm ta nhiều hơn đấy.”
Khanh Linh nghe giọng điệu hắn không được đúng lắm, vốn còn muốn an ủi hắn mấy câu, nhưng Cố Vọng lại dựa vào bả vai nàng, người hắn cao, tư thế dựa vào nàng thoạt nhìn hơi khó chịu, mà hắn lại dường như không hề hay biết.
“Đau đầu.” Hắn nói: “A Linh cho ta dựa nhờ một lúc.”
Nói xong lập tức nhắm hai mắt lại.
Khanh Linh vốn cũng không tránh, nhưng không biết vì sao, Cố Vọng vừa nhắm mắt không bao lâu nàng lại cảm nhận được cơn buồn ngủ dữ dội kéo đến, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, người dựa trên vai nàng mở mắt ra.
Cố Vọng giơ tay lên, lộ ra dải lụa đỏ ở trên cổ tay.
Nga
Hắn nhìn chằm chằm cả buổi, đầu ngón tay quấn ở một điểm.
“Không cho ta nhập ma sao?” Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng “Haiz” nhẹ, giống như thì thầm.
Một lát sau, hắn buông dải lụa đỏ ra, vươn tay ôm Khanh Linh vào trong ngực mình.
Cố Vọng nhìn người đang ngủ say, cúi đầu hôn lên tóc nàng một cái, đè giọng mỉm cười: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của A Linh lớn cỡ nào.”.