Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 411
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:33:50
Lượt xem: 4
Không thể không nói, trạng thái nhập ma của Cố Vọng lúc này thật sự lợi hại hơn hắn của lúc bình thường rất nhiều.
Phật quang của hắn trực tiếp ép mấy kẻ phía trước lùi lại vài bước, nhưng Lâm Ngân Chi cũng không cam chịu nhượng bộ, nhanh chóng tập trung linh lực vào mũi kiếm, sau đó nối tiếp Cố Vọng, cùng nhau đánh lên Ma chướng.
Ngay cả mặt đất cũng rung chuyển mấy lần.
Lúc này Khanh Linh đã biết, bên ngoài tường thành chính là khe nứt kỳ dị.
Trong khe nứt kỳ dị là ngàn ngàn vạn vạn oán linh, là những thứ vô tâm vô tình chỉ biết nuốt chửng người, là nơi nặng Ma khí nhất Ma Giới.
Trạng thái của Cố Vọng lúc này quyết không thể để xảy ra sai lầm.
Chờ chút, oán linh?
Trầm tư chốc lát, Khanh Linh tạm thời không quan tâm được quá nhiều, nàng lui về phía sau mấy bước, ngồi trên một cái ghế bên cạnh, lập tức rút hư thể của mình ra.
Nàng im hơi lặng tiếng đứng sau lưng mọi người, nhấc tay lên.
Ở dưới tình huống mọi người không hề hay biết, oán linh vốn ở xung quanh khe nứt kỳ dị đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ xuyên thấu.
Oán linh từ trong nham thạch nóng chảy lướt qua tường thành, xông tới đỉnh Ma chướng.
Cố Vọng nhìn những oán linh đó, động tác nháy mắt dừng lại.
Hắn quay đầu, lập tức nhìn thấy hư thể của Tiểu Quỷ Chủ đang đứng ở nơi đó.
Có thể suy ra được là ai làm.
Hắn dừng động tác lại, nhìn Khanh Linh thật sâu.
Lúc này Khanh Linh lại không rảnh chú ý đến hắn, nàng không muốn Cố Vọng xảy ra chuyện, cũng không muốn Tống Đoan xảy ra chuyện.
Ma chướng đón nhận xung kích lớn như thế, trong chớp mắt lập tức xuất hiện một vết nứt.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Khanh Linh đang đứng ở đó, Tống Đoan ngạc nhiên trợn to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/411.html.]
Cổ Vũ Yên lại không kịp phản ứng, ngẩn người trong chốc lát.
Nga
Lâm Ngân Chi thì không chút phản ứng, y vẫn một lòng công kích vào khe nứt kỳ dị, hành động này của y cũng kéo trở lại những người khác, bây giờ không phải là lúc quan tâm đến Khanh Linh.
Hư ảnh Ninh Chiêu thấy thế, nét mặt khó coi, gắt gao trừng mắt nhìn Khanh Linh.
Lúc này Khanh Linh đang là hư thể, chỉ có nàng mới có thể nghe được giọng nói của bà ta.
Ninh Chiêu: “Quỷ chủ Khanh Linh? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khanh Linh ngước mắt lên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta đã nói ta sẽ đi theo hắn.”
“Ninh Chiêu, ngươi cũng là quý nhân hay quên, hắn là người mà ta che chở.”
Mặt mày Ninh Chiêu đen lại.
Ma chướng cũng không thể duy trì ở bên ngoài bao lâu, cho nên bà ta phải nhanh chóng đẩy người vào khe nứt kỳ dị, nếu không sẽ bị bọn họ phá hỏng.
Nhưng không ngờ lại bị Khanh Linh đưa chân ngáng đường.
Khe nứt kỳ dị này ngàn vạn năm qua đã nuốt không biết bao nhiêu người, Khanh Linh rõ ràng lại có thể ứng phó bà ta.
Ninh Chiêu hận không thể bầm thây vạn đoạn Khanh Linh, nhưng lúc này lại không có cách nào tóm được nàng.
Chỉ có điều cơ hội hiếm có, lúc này nếu không đối phó được Khanh Linh, cơ hội lần sau cũng không biết là lúc nào.
Ninh Chiêu hung ác suy nghĩ, nắm chắc cơ hội cuối cùng, lại lần nữa thổi U Minh Sáo.
Khanh Linh thấy thế, quỷ khí nháy mắt quấn quanh, hư thể của nàng trở nên trong suốt, nhưng ngặt nỗi hư thể vốn không thể tốt bằng thực thể.
Nhưng nàng không lo được nhiều như vậy, những oán linh kia lại một lần nữa xông ra ngoài, nhằm vào khe nứt kỳ dị.
Ma chướng lộ ra ngoài ánh mắt trời, mọi người tạm thời có thể nghe được tiếng động, Cổ Vũ Yên vui vẻ nói: “Có thể ra ngoài được rồi!”
Ninh Chiêu siết chặt tay, đột nhiên nhớ tới gì đó, mỉm cười nhanh chóng dẫn theo hư ảnh biến mất ngay tại chỗ.