Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 418
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:39:00
Lượt xem: 1
Cái gì gọi là… vĩnh viễn phải ở bên cạnh hắn?
Xúc cảm trên môi quá rõ ràng, khiến cho người ta không thể coi nhẹ, cộng thêm lúc này khoảng cách Cố Vọng áp sát quá gần, trong lòng Khanh Linh cảm thấy động tác này có chút mập mờ.
Tuy Cố Vọng của trước đây thỉnh thoảng cũng làm ra một số hành động mập mờ, nhưng không hề khiến cho người ta cảm giác quá mức áp bách như vậy.
Khanh Linh khẽ nhíu mày, né tránh tay hắn.
Nhưng nàng vừa mới ngửa ra sau đã bị Cố Vọng giữ lại.
Bây giờ hắn chỉ cần dùng một xíu lực là đã có thể khiến nàng không thể động đậy.
Ngón cái và ngón trỏ của Cố Vọng bóp mặt Khanh Linh, để nàng quay mặt lại đối diện với mình: “Sao hả?”
Sao cái gì chứ?
Không cho đi đâu, mãi mãi ở bên cạnh hắn?
Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng, đương nhiên Khanh Linh sẽ không đồng ý.
Nàng cũng không thích ở thế bị động như vậy, bị Cố Vọng hạn chế hành động: “Ngươi buông ta ra trước đã.”
Cố Vọng nói: “A Linh vẫn chưa trả lời ta, đề nghị vừa rồi của ta thế nào?”
“Không thế nào.” Khanh Linh bình tĩnh nói: “Ta là ta, ngươi là ngươi, chúng ta đều có chuyện mà mình muốn làm.”
Đối với câu trả lời này, Cố Vọng không hề cảm thấy bất ngờ.
Hắn nhếch môi cười khẽ: “A Linh còn có chuyện khác nữa à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/418.html.]
Đây là câu hỏi quái gở gì vậy.
Khanh Linh còn chưa kịp trả lời đã nghe Cố Vọng nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng đâu chuyện của ngươi chỉ có một mình ta chứ.”
Hắn lại nói ra những lời khó hiểu, nhưng Khanh Linh nhạy cảm phát hiện có chút không đúng, nàng nhướng mắt: “Ta đương nhiên còn những chuyện khác rồi.”
Cố Vọng nghiêng đầu, vẫn đang mỉm cười, nhưng ý cười trong con ngươi đỏ đậm không chạm đến đáy mắt: “Ta chỉ có một yêu cầu thôi.”
Ánh mắt của hắn như thể muốn hút Khanh Linh vào trong mắt mình, chậm rãi nói: “Ngươi không đi, ta không nhập ma.”
Khanh Linh im lặng.
Cố Vọng của hôm nay sao lại cố chấp với việc nàng có đi hay không, nhưng nàng lại chưa từng nói muốn đi mà.
Nàng cảnh giác hỏi lại: “Ngươi lại sao?”
Có phải lại muốn đụng đến điểm mấu chốt của nàng không, sắp đến tình tiết khe nứt kỳ dị rồi, lúc này…
Khanh Linh ngẫm nghĩ, nếu lúc này Cố Vọng làm ra chuyện gì đó thì có lẽ nàng cũng không đi được thật.
Nàng cũng đã đi đến bước này rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ được chứ.
Nga
Cố Vọng: “…”
Có đôi khi hắn thật sự muốn nhìn xem trong đầu Khanh Linh ngoài ăn và ngủ ra thì còn có thứ gì nữa.
“Thôi.” Cố Vọng nhắm mắt: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Hắn nâng Khanh Linh đứng dậy.