Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 421
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:53:25
Lượt xem: 0
Những chuyện trước lúc còn sống Khanh Linh không mấy nhớ rõ, cho nên dưới góc nhìn của nàng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống kiểu này.
Theo kịch bản gốc hiện tại chỉ còn một tình tiết cuối cùng.
Khanh Linh nghĩ : vượt qua đi, vượt qua là có thể lập tức rời đi rồi.
Nàng phải giữ khoảng cách với Cố Vọng.
Thế nhưng nàng và Cố Vọng vốn cũng không tiếp xúc nhiều, trước đó không phải hắn còn muốn gi.ế.t nàng sao?
Khanh Linh hơi buồn bực.
Nàng im lặng thở dài.
Giọng nói Cố Vọng lại đột nhiên truyền tới: “A Linh không ngủ được à?”
Khanh Linh lập tức ngậm miệng, sao hắn lại phát hiện được nhỉ?
Trong bóng tối Khanh Linh không trả lời, Cố Vọng đợi một lát rồi không hỏi nữa, ngay lúc Khanh Linh sắp thở phào nhẹ nhõm, trong phòng lại lần nữa sáng lên.
Nàng nhanh chóng phản ứng, nhắm chặt mắt lại.
Bên cạnh truyền đến tiếng động ồn ào, ngay sau đó một một luồng hơi thở áp sát nàng.
Cố Vọng nhỏ giọng nói: “Ngủ a?”
Nga
Đúng đúng đúng, đang ngủ, ngươi mau ngủ đi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đầu ngón tay lạnh buốt lại một lần nữa chạm vào môi nàng, hắn tựa như đang lẩm bẩm: “Vậy có phải ta có thể làm chút gì đó rồi không?”
Khanh Linh: “!”
Động tác mập mờ này, trong đầu Khanh Linh vô thức lại tái hiện chuyện ngoài ý muốn ở trên thân kiếm ngày đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/421.html.]
Không được.
Khanh Linh đang định mở to mắt, xúc cảm trên môi lại đột nhiên biến mất, Cố Vọng mỉm cười nói: “Hôm nay bỏ qua cho ngươi.”
Bên cạnh lại truyền tới động tĩnh, tiếng động cách xa một chút, hắn đã nằm lại bên kia.
Khanh Linh cảm nhận được ánh sáng lại tắt ngúm, trong phòng lần nữa chìm vào bóng tối.
Sau một hồi, nàng mới cẩn thận mở mắt ra.
Hết cách rồi, người bên cạnh là tâm sự đang đè nặng trong lòng nàng, Khanh Linh thật sự không cách nào an ổn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nàng vừa mở mắt, lại bị giật nảy mình.
Trong phòng đúng thực đã tối xuống, nhưng mượn ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài vẫn có thể nhìn ra được bên ngoài rổ ngọc của nàng có một cái bóng đen thật lớn.
Bản thân bóng đen thì lại đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Khanh Linh: “…”
Nàng luôn cảm thấy đôi mắt của Cố Vọng giống như đang phát sáng.
Cố Vọng dường như cực kỳ vui vẻ, ngược lại không hề cố ý tránh né, cười đến cả người run run.
“Tiểu lừa đảo.” Hắn cười không ngừng: “Bắt được rồi.”
Khanh Linh nghẹn một hơi, không nói tiếng nào.
Nàng phải nói sao bây giờ đây?
Lúc này Cố Vọng không nói rõ ràng, vậy thì nàng cũng sẽ không cố ý làm rõ.
Tình cảm là thứ phức tạp nhất, không giống những chuyện khác có qua có lại, không thể diễn đạt bằng lời.