Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 427
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:00:43
Lượt xem: 2
Lúc này nhìn thấy biểu cảm trên mặt của nàng, Cố Vọng lại có chút khoái cảm kỳ lạ.
Nàng có cảm xúc, cảm xúc này là bởi vì hắn, hắn không muốn nhìn thấy một Khanh Linh đối với thứ gì cũng bình tĩnh như vậy.
Trong mắt Cố Vọng lóe lên ánh sáng: “A Linh, hình như ta càng ngày càng thích nàng rồi.”
Cho dù nàng tức giận thì ta cũng thích.
Khanh Linh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta không thích ngươi.”
Nga
“Ta biết.”
Cố Vọng cười khẽ: “Nhưng không sao.”
Hắn dịu dàng nói: “A Linh, nàng có biết có đôi khi nàng rất ích kỷ không?”
Khanh Linh ngước mắt.
“Mấy ngày trước nàng đã biết tâm ý của ta nhưng lại giả vờ như không biết gì cả. Cho dù bây giờ ta đã nói rõ ràng cho nàng biết, nàng vẫn muốn ta phải đồng ý với nàng, để cho nàng rời đi.”
Đáy lòng Khanh Linh thoáng rục rịch, ánh mắt có hơi né tránh.
Cố Vọng lại không cho nàng có cơ hội này, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Bảo ta coi như không có việc gì phối hợp với nàng hoàn thành nhiệm vụ, à không, hoàn thành những chuyện mà nàng nói sẽ tốt cho ta.”
Cố Vọng vuốt ve đuôi mắt của nàng: “Như vậy cũng được sao?”
Dưới ánh nhìn chuyên chú của hắn, lần đầu tiên Khanh Linh có một loại cảm giác, đó là bản thân nàng không có cách nào yên tâm thoải mái làm chuyện mình muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/427.html.]
“Nếu như nàng thật sự thành công thì cũng sẽ rời đi.”
Cố Vọng vuốt nhẹ đuôi mắt nàng: “Còn ta thì sao? Với những tâm tư ta đã dành cho nàng, dài dòng thời gian,ngàn năm vạn năm tới, mỗi ngày ta đều sống và nói với bản thân rằng tất cả những thứ này là nàng mang đến cho ta.”
“Là như thế đúng không?” Hắn nhỏ giọng nói: “Nàng cảm thấy như vậy là tốt cho ta sao ?”
Ngàn năm vạn năm…
Khanh Linh vô thức đáp lại: “Sẽ không lâu như vậy…”
Không cần lâu như vậy, hắn sẽ quên nàng nhanh thôi…
Nhưng lý do này, ngay cả Khanh Linh cũng không thuyết phục được chính mình.
Nàng đột nhiên cảm thấy, hình như mình thật sự ích kỷ.
Cố Vọng lại dùng thêm sức lực: “Nàng vẫn không tin ta.”
“A Linh, mỗi người đều có quyền ích kỷ.”
Cố Vọng nhẹ nhàng nói: “Đặc biệt là ta, ta cũng là một người cực kỳ ích kỷ.”
“Nhưng không cần thiết.” Hắn ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng cười khẽ, thì thầm: “Cho dù nàng có đồng ý hay không thì ta vẫn phải giữ nàng ở lại nơi này.”
“Ta đã đấu với Thiên đạo nhiều năm như vậy, bây giờ giữ thêm một người là nàng thì có làm sao ?”
----------
Edit: Người đáng giận tất có chỗ đáng thương sao? Tự dưng thấy thương Vọng cẩu nhiều chút, có điều giam cầm người ta vẫn là ngươi sai rồi, chúc cho ngươi không phải hối hận ha.