Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 432
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:05:26
Lượt xem: 3
Lúc m.á.u chạm vào mặt đất, lập tức bốc lên rất nhiều Hắc vụ.
Chỉ cần không phải ở Ma Cung, bên trong Ma Thành cũng có rất nhiều Quỷ hồn, may mà bản thân Khanh Linh đã đặt cược đúng.
Cho dù Quỷ chủ không có linh lực thì đến cùng vẫn là Quỷ chủ, m.á.u của nàng có thể thu hút cô hồn dã quỷ.
Quỷ hồn quỳ trên mặt đất, cùng hô lên: “Chủ tử.”
Khanh Linh ừm một tiếng: “Các ngươi có biết cách nào đi ra ngoài không?”
Quỷ hồn trả lời: “Trong phủ này có kết giới.”
Khanh Linh im lặng chốc lát: “Vậy mang tin tức ra ngoài cho ta.”
Thư Nhất có cơ sở ngầm ở Ma Thành, nếu không thì lúc trước hắn cũng sẽ không lợi dụng cửa hàng ở Ma Thành để tìm được nàng dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, chưa đến thời gian một nén hương, Khanh Linh lập tức nghe “rầm” một tiếng, cả mặt đất giống như đang run lên.
Cùng lúc đó, trên trời tựa như nứt ra một cái khe.
Trong khoảnh khắc khe nứt này vỡ ra, Khanh Linh đột nhiên cảm giác linh lực quanh người đã trở về.
Linh lực của nàng là bị cái kết giới này phong bế.
Nhưng nếu là vậy thì Cố Vọng cũng sẽ giống như nàng, vậy ra mấy ngày nay Cố Vọng cũng không có linh lực?
Khanh Linh còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Thư Nhất đã xuất hiện.
Nga
Hắn nhìn Khanh Linh đứng trong viện, biểu cảm trên mặt u ám đến đáng sợ, trực tiếp kéo người qua ôm vào lòng.
Sau vài ngày tiếp xúc với Cố Vọng, lúc này Khanh Linh bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Nàng nói: “Ngài thả tôi xuống đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/432.html.]
Động tác của Thư Nhất hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đưa nàng ra ngoài xong mới thả xuống, mặt mũi tối sầm lại: “Hắn đã làm gì cô?”
Ôm ôm ấp ấp, còn đút đồ ăn nói chuyện phiếm nữa.
Khanh Linh cảm thấy mấy thứ này hơi khó nói, những thứ liên quan đến tình cảm cũng không phải là chuyện mà quan chấp sự có thể quản.
Nàng đã khôi phục lại linh lực, bây giờ muốn đi tìm thực thể của mình.
“Không làm gì.”
“Linh Linh!” Thư Nhất hiếm khi lớn giọng nói chuyện với cô: “Cô có biết cô đã biến mất bao nhiêu ngày rồi không! Cố Vọng rõ ràng là có mưu đồ quấy rối cô.”
Khanh Linh thở dài: “Tôi biết rồi.”
Thư Nhất thoáng khựng lại: “Cô biết rồi?”
Cũng phải, đã nhiều ngày như vậy, Cố Vọng không có khả năng không làm gì cả.
Ánh mắt Thư Nhất đột nhiên rơi vào cánh môi nàng, nơi đó có một dấu răng.
Hắn nhíu mày, giọng điệu đè nén phẫn nộ: “Rốt cuộc hắn đã làm gì cô rồi!”
Phát giác được tầm mắt hắn, Khanh Linh hơi trốn tránh: “Không quan trọng.”
“Sao lại không quan trọng!”
Quan chấp sự rất hiếm khi có phản ứng cảm xúc lớn như thế, Khanh Linh có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Ý thức được mình đã thất thố, Thư Nhất bình tĩnh lại: “Linh Linh, ý của ta là bây giờ không thể tiếp tục như vậy nữa, Cố Vọng đã thức tỉnh ý thức rồi, chúng ta không thể kiểm soát được.”
“Ừm.” Khanh Linh gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng sắp kết thúc rồi.”
“Ta đưa cô về.” Thư Nhất nói: “Không làm nhiệm vụ nữa, bây giờ hắn có khác gì kẻ điên đâu.”
“Không vội.” Đầu ngón tay Khanh Linh quấn một sợi quỷ khí: “Còn một việc tôi muốn biết rõ ràng.”