Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 48
Cập nhật lúc: 2024-10-09 09:01:13
Lượt xem: 3
Khi Khanh Linh đến núi Kim Uyên, trước tiên nàng dò hỏi quỷ ảnh trong vùng, không biết vì sao Cố Vọng vẫn chưa đến.
Khanh Linh không hứng thú với những thứ trong Thần giới, dù sao chúng đều là những đồ vật sau này nàng không thể mang theo, cũng dùng không đến, cho nên cũng không định tìm cái gì.
Nàng tùy ý đi về phía trước được một đoạn, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói và tiếng bước chân dồn dập.
“Chạy đi đâu?!”
“Tu sĩ nhà ai mà tay chân lại dơ bẩn như vậy! Đó chính là kiếm và bùa chú mà sư phụ ban cho ta!”
“Để ta bắt được thì hắn ch.ế.t chắc!”
“Phía trước không phải có người sao?”
Khanh Linh khẽ nhúc nhích lỗ tai, nàng không muốn vướng vào chuyện rắc rối, vì thế thân thể chợt lóe, nhảy lên một cây linh quả cành lá rậm rạp gần đó, giảm thiểu sự tồn tại của mình đến thấp nhất.
Lá cây linh quả che phủ nàng lại, nàng lại là Quỷ Chủ, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện nơi này có người.
Nga
Khanh Linh dựa vào trên cây, ngắm nghía linh quả trước mặt, trông cũng khá ngon, nàng bèn vươn tay hái xuống một quả: Vẫn là ở chỗ này chờ Cố Vọng đi.
Vừa hái quả trên cây xuống thì lá cây khẽ rung rinh một chút, Khanh Linh cũng không hề để tâm.
Nàng mới cắn một miếng linh quả, chợt nghe được một tiếng “Xì” không rõ ràng.
Khanh Linh hơi dừng lại, mắt nhìn đồ vật trong tay, thử cắn thêm một miếng, lại không nghe được tiếng gì.
Ảo giác sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/48.html.]
Nàng nhanh tay hái linh quả thứ hai, Thần giới này quả nhiên là một nơi tốt, ăn linh quả xong, thân thể nàng giống như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khanh Linh ngẫm nghĩ, định bụng hái thêm một ít mang đi, để sau này có thể cho Cố Vọng ăn.
Nhưng khi nàng mới hái được mấy quả, bên cạnh liền có âm thanh ồm ồm truyền đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng hái nữa!”
Khanh Linh: “……”
Nàng quay đầu, xác định bên cạnh mình không có ai.
Còn có người hành tung quỷ quyệt hơn một Quỷ Tu như nàng sao?
Khanh Linh cảm thấy có chút kỳ quái, nàng lại quay đầu lần nữa, đột nhiên hoảng sợ, vốn dĩ nơi này không có người, không biết từ khi nào lại xuất hiện một búp bê nhỏ khoảng ba tuổi, môi hồng răng trắng, vấn tóc bằng cây trâm gỗ, trên cây trâm còn treo một quả gỗ nhỏ.
Nếu không đột nhiên xuất hiện, đúng thật là đáng yêu vô cùng.
Búp bê nhỏ cau mày, vò tóc mình, không vui nhìn cô: “Ăn vào bụng thì thôi đi, còn dám hái cho vào túi!”
Trong tay Khanh Linh vẫn đang cầm một linh quả còn chưa kịp bỏ vào túi.
Khanh Linh: “Ngươi là……”
“Không phải chuyện của ngươi."
Búp bê nhỏ làm mặt hung hãn nói, “Trái cây này là của ta! Ngươi không được hái nữa!”
Cũng chưa từng nghe nói, có thứ gì trong Thần giới có chủ.