Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 499
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:01:39
Lượt xem: 3
Giọng nói của hắn vừa dứt, có một số Ma vật đã xông ra ngoài, nham thạch nóng chảy gần như muốn đốt bỏng từng người.
Khanh Linh âm thầm giật mình, vô thức kéo hắn về phía sau: “Cố Vọng.”
“Còn kịp mà.” Nàng kiên định nói: “Còn kịp.”
Cố Vọng ngoái đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của nàng: “Chỉ là một ảo cảnh mà thôi.”
Đây đối với Khanh Linh mà nói là ảo cảnh.
Nhưng Cố Vọng lại không phải, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể rời đi, Cố Vọng có ký ức cũng có thể rời đi.
Vậy còn Cố Vọng không có ký ức đâu rồi?
Cố Vọng nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Có biết ngày ấy khi nàng biến mất, ta đã có tâm trạng gì không?”
Khanh Linh ngơ ngác.
Cố Vọng nói: “Có đôi khi, ta cũng muốn cho nàng thể nghiệm một chút.”
Hắn bất đắc dĩ cười, thở dài nói: “Nhưng mà, nàng không yêu ta.”
“Cho nên nàng không trải nghiệm được.” Hắn thu tay lại: “Như thế cũng tốt.”
Khanh Linh bị hắn nói đến chẳng hiểu ra sao.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, Cố Vọng lại đột nhiên lui về phía sau một bước, phi thân về phía khe nứt kỳ dị.
Hắn không hủy diệt, nhưng hắn muốn dùng bản thân đè ép những Ma vật đã mất khống chế đó.
Ý thức được điều này, Khanh Linh lanh tay lẹ mắt dùng quỷ khí kéo hắn lại.
“Lâm Ngân Chi.” Nàng quay đầu, thật sự hơi sốt ruột: “Giúp ta một chút.”
Lâm Ngân Chi lại không nhúc nhích, đồng tử của y tối sầm lại: “Khanh cô nương, như vậy với hắn mới là điều tốt nhất.”
Nói xong, y lại đi về phía Khanh Linh, thanh kiếm kia như muốn chặt đứt quỷ khí đang giữ chặt Cố Vọng của Khanh Linh.
Khanh Linh lập tức phân quỷ khí hất kiếm y ra.
“Cố Vọng!” Lần đầu tiên nàng dùng giọng lớn như vậy nói chuyện, còn có hơi run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/499.html.]
Nàng không phải chỉ muốn cứu một Cố Vọng trong sách, mà còn có một Cố Vọng khác nữa.
Nga
Nàng không đồng ý!
“Quay về.” Cổ họng nàng hơi khô khốc: “Không cho ngươi đi.”
Cố Vọng nhìn dáng vẻ này của nàng, có chút sửng sốt.
Hắn gắt gao nhìn vào mắt nàng, ở vị trí đuôi mắt thấy được một vệt nước.
Cố Vọng định cười nhưng lại không cười nổi.
Người này, vô tình biết bao, bây giờ nàng lại vì mình mà khóc.
Đây là thứ mà trước đây hắn đã nghĩ tới vô số lần, mong đợi vô số lần.
Cố Vọng nghĩ: Vậy mà ta lại làm nàng khóc, ta thật đáng chết.
“Ta thật sự rất ghét nhận lỗi với nàng.” Cố Vọng nhếch môi: “Nhưng mà, thật xin lỗi.”
Hắn lẩm bẩm hỏi: “A Linh, có phải nàng cũng có một chút thích ta không?”
“Đi ra ngoài…”
Cố Vọng không nói gì, đột nhiên cảm giác được sức lực của Khanh Linh yếu đi.
Nàng đã từ bỏ rồi sao?
Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Lâm Ngân Chi bất thình lình hét lên một tiếng: “Khanh Linh!”
Con ngươi Cố Vọng lập tức co rút, trong nháy mắt hắn đang phân tâm đó, Khanh Linh đã phân ra hư thể của mình.
Khoảnh khắc sức mạnh bản thể biến mất, Khanh Linh ở trước mặt Cố Vọng một bước nhảy vào bên trong khe nứt kỳ dị.
Toàn bộ oán linh trong khe nứt kỳ dị như chịu đựng rất nhiều đau đớn bắt đầu rên la, nham thạch nóng chảy cũng bị ép xuống.
Một tia sét phá vỡ đêm tối, tất cả trói buộc vốn đang quấn chặt trên người Cố Vọng đều được nới lỏng.
Hắn nhìn thấy Khanh Linh đã bị nham thạch nóng chảy nuốt chửng, bỗng chốc như mất đi năng lực suy xét.
Quỷ khí đang trói chặt hắn nháy mắt biến mất, một giọng nói khẽ vang lên: “Ngươi không thể chết được.”
“Ta đến đây để cứu ngươi, đã đến từ rất lâu rất lâu trước đó.”.