Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 508
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:08:36
Lượt xem: 3
Chủ Thần lại cố tình chiếu tới khoảnh khắc cuối cùng Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị.
Ông ta cười hỏi: “Thế nào?”
Khanh Linh có chút hốt hoảng, nàng rũ mắt nhìn ngực mình.
Đây đều là những thứ nàng chưa từng được chứng kiến, dường như những suy nghĩ chớp nhoáng trong mấy ngày nay đã trở nên hơi rõ ràng.
Không thể phủ nhận, trước đó cho dù nàng có tưởng tượng ra sao cũng không ngờ được, nhưng những cảm giác này đều là Cố Vọng mang đến cho nàng.
Cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới không đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thực sự sống.
Nàng im lặng một lát rồi hỏi: “Đây là muốn cho tôi xem sao?”
“Cứ coi là thế đi.” Chủ Thần thu lại màn sáng, quay đầu nói: “Nhưng quan trọng ta xem cũng thấy khá vui.”
Thật ra ông ta cũng không rảnh đi giở mấy thứ này ra xem, dù sao cũng không có gì thú vị, có biết bao nhiêu tiểu thế giới, ông ta không có khả năng xem qua từng cái.
Khanh Linh nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chủ Thần nói: “Nghe nói mấy ngày trước cô đã lãng phí không ít thứ trong căn tin đồ ngọt.”
Khanh Linh nghẹn một hơi, lại còn thế nữa.
Nàng cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
“Cũng xem như đã cho cô không ít thời gian suy nghĩ cẩn thận.” Chủ Thần nói: “Bây giờ đã nghĩ thông suốt chưa? Có muốn làm quan chấp sự không?”
Điểm này Khanh Linh ngược lại hiểu rất rõ, nàng lắc đầu: “Không muốn.”
Chủ Thần cười ha ha, nhưng không hề bất ngờ.
Ông ta nói: “Vậy bây giờ ta có một nhiệm vụ, cô có làm không?”
Nga
Khanh linh nghi hoặc.
Chủ Thần cho nàng xem mấy thứ này, mục đích là để cho nàng đi làm nhiệm vụ thôi sao?
Đây vốn là điều nàng muốn, đi làm những nhiệm vụ khác thì trong lòng sẽ không suy nghĩ lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/508.html.]
Lúc này Khanh Linh hơi do dự, nàng không rõ đến cùng là mình muốn cái gì, đành phải chậm rãi gật đầu.
“Đừng vội đồng ý, cũng không phải nhiệm vụ của ta.” Chủ Thần nói: “Là của Thiên Đạo bên cạnh.”
“Thiên Đạo bên cạnh” mà Chủ Thần nói, kỳ thật càng giống với Thiên Giới trong thần thoại xưa nay.
Chẳng qua còn cao hơn cả Thiên Giới một tầng, bọn họ chưởng quản Thiên Giới hoặc là Thần Giới của từng thế giới nhỏ ở từng thời đại, lại tồn tại còn thần kỳ hơn cả thần.
Sau khi làm xong nhiệm vụ của tổng cục xuyên sách, thế giới tương ứng sẽ biến thành một thế giới chân thật, như vậy kế tiếp sẽ giao cho bên cạnh quản lý.
Còn có một loại khả năng, chính là lần này Khanh Linh đã gặp phải, thế giới này đã bị nàng thức tỉnh, làm cho đảo loạn.
Từ trước tới nay hai bên chỉ liên hệ ở cấp cao, loại tình huống nhờ nhân viên này đã ít lại càng thêm ít, bên kia cũng không thiếu người.
Không biết vì sao, đáy lòng Khanh Linh bỗng nhảy dựng một cái, nàng chần chờ hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Chủ Thần không trả lời, chỉ kéo màn sáng trở về, phía trên lại xuất hiện một người.
Trái tim đang nảy lên của Khanh Linh lập tức bị ép xuống.
Người trong ảnh một thân y phục đỏ, hắn đứng ở chân núi Vô Trần sơn, nhìn ánh sáng màu vàng kim trên đỉnh núi kia, hồi lâu không nhúc nhích, màu con ngươi đã hoàn toàn đỏ bừng.
Ma văn trên cổ cũng hiện ra rõ ràng, giống như gắt gao bao vây lấy hắn.
Chủ Thần nói: “Vô Trần Sơn là Phật môn, người đời đều đến đó cầu nguyện.”
Khanh Linh vô thức nghĩ: Nhưng hắn… không tin Phật.
“Một người không vào cửa Phật, bây giờ lại đứng ở chỗ này.” Chủ Thần cười nói: “Cô đoán xem, hắn đang làm gì?”
“Hay là nói, hắn đang cầu điều gì?”
Khanh Linh nhìn thẻ xăm Cố Vọng đang cầm trong tay, đầu ngón tay khẽ giật giật.
Chủ Thần giả vờ hít một hơi: “Đây cũng không phải là ngày đầu tiên.”
“Nếu không cũng sẽ không kinh động đến bên cạnh.”
“Tiểu Khanh Linh, ta đã nói rồi, cô không bao giờ biết một kẻ điên nổi điên lên thì hắn sẽ làm gì đâu.”
“Cô xem, một người không tin Phật, cuối cùng lại đứng ở chỗ này.”.