Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 521
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:25:06
Lượt xem: 2
Khanh Linh: Ta chỉ mới ngủ một giấc thôi đúng không?
Nàng chần chờ hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Cố Vọng: “Một đêm.”
Hả, chỉ một đêm thôi sao, cho nên rốt cuộc ngươi đã làm gì chỗ này của ta rồi?
Như biết nàng đang nghĩ gì, Cố Vọng mỉm cười đi tới, hơi cúi người nhìn đôi tay đang bám vào mép quan tài bằng đá, trong đồng tử màu nhạt của nàng lóe lên vẻ khiếp sợ: “Không phải hôm qua đã nói sẽ cho ta một góc nhỏ sao?”
“Đây là một góc nhỏ của ngươi ư?”
Bây giờ hoàn toàn không còn ăn khớp với từ ‘động’
“Ta không chịu được ấm ức.” Cố Vọng nói chuyện rất đúng lý hợp tình: “Cũng không nỡ để nàng chịu ấm ức.”
Ánh mắt của hắn lướt qua chiếc quan tài bằng đá mà Khanh Linh đang bám víu: “Tốt thì có tốt, chỉ có điều hơi hẹp.”
“Đâu có hẹp.” Khanh Linh cảm thấy mình nằm rất vừa vặn.
Trong mắt Cố Vọng lóe lên một tia u tối, không tiếp tục đề tài này nữa: “Dậy chưa? Ta đã mua điểm tâm sáng rồi.”
Điểm tâm sáng!
Điều này hoàn toàn chưa từng tồn tại ở Cấm Nhai, cho dù là Khanh Linh trước đó thì cũng chỉ dùng một chút điểm tâm sáng tích trữ trong nhẫn trữ vật để lót dạ.
Khanh Linh bước ra khỏi quan tài bằng đá, làm thuật Tịnh Thân trên người mình rồi sau đó ngồi lên chiếc ghế mới, Cố Vọng còn quan tâm lót thêm nệm êm, ngồi rất thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/521.html.]
Mở hộp thức ăn ra, bên trong còn là điểm tâm sáng nóng hôi hổi, hộp cơm khá cao, mỗi một tầng là một món điểm tâm khác nhau.
“…”
Nàng cảm thấy có khả năng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, thế là véo vào mu bàn tay mình một cái.
Hắn liếc mắt nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, khẽ cười một tiếng, đưa tay mình ra: “Véo tay mình làm gì? Véo ta này.”
Bàn tay trước mặt thon dài đẹp mắt, tầm mắt Khanh Linh đảo qua cổ tay của hắn, không hề nhúc nhích, rũ mắt nghi hoặc: “Ngươi làm bằng cách nào vậy?”
Cố Vọng ngồi xuống bên cạnh nàng: “Thích không?”
Thích thì thích, kinh ngạc cũng thực sự kinh ngạc.
Nga
Khanh Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Vọng bày thức ăn ra trước mặt nàng: “Vậy là được rồi.”
Không hề đề cập đến tối qua rốt cuộc mình đã làm bằng cách nào.
Điều khiến Khanh Linh cảm thấy ngạc nhiên hơn chính là, vậy mà mình lại không hề phát giác ra, thực sự ngủ như ch.ế.t sao?
Ở trong này đục một cái động, động tĩnh lớn như vậy lý nào nàng lại không biết.
Nghĩ như vậy, nàng không khỏi nhìn về phía Cố Vọng: “Ngươi đã làm gì ta?”
Động tác của Cố Vọng hơi khựng lại, dịu dàng nói: “Sợ làm phiền đến nàng.”
Đúng là hắn.