Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 528
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:31:42
Lượt xem: 3
Dứt lời, hắn chưa chờ nàng trả lời đã quay người đi về phía Tuý Hoa Lâu.
Rất có phong thái 'ngựa quen đường cũ'.
Khanh Linh khẽ xoa đầu tiểu Kinh Uyên:"Có phải hắn thường xuyên đến chỗ này không nhỉ?"
Tiểu Kim Uyên:"....."
Vừa rồi là ai nói không tức giận?
Tròng mắt nó đảo một vòng, quyết định chôn kẻ đáng ghét kia, c.h.é.m đinh chặt sắt nói:"Phải."
Nó nhỏ giọng thêm vào:"Cho nên nhanh đưa hắn về Ma giới đi, tên cẩu nam nhân này thực sự rất hư."
Khanh Linh bật cười.
Tiểu Kim Uyên mới bị Cố Vọng chèn ép nên rất có thành kiến với hắn.
Lúc này từ một đầu đường khác, tầm mắt của mọi người đang bị thu hút bởi một người đang chậm rãi đi tới.
Người nọ một thân đaọ bào tuyết y, bên hông dắt một thanh kiếm, mặt mày lạnh lùng đến cực điểm, hiển nhiên chính là Lâm Ngân Chi. Lâm Ngân Chi không hề để ý đến xung quanh, một đường chỉ rũ mắt đi về phia trước. Đi được mấy bước, bước chân y chợt ngừng lại, đột nhiên tầm mắt của y nhìn về một hướng khác.
Mà ở nơi đó, thiếu nữ đang xoa đầu đứa nhỏ bên cạnh, mắt cong cong môi khẽ mỉm cười, giống như toàn bộ ánh sáng rực rỡ đều tập trung vào nàng.
Môi mỏng Lâm Ngân Chi khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng phát ra:"Khanh Linh"
"Cuối cùng cũng trở về rồi sao."
Khanh Linh vốn đinh đứng tại chỗ chờ Cố Vọng, nhưng có hơi vướng đường của người xung quanh nên nàng bèn kéo tiểu Kim Uyên vào một góc khuất.
"Khanh Linh."
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Khanh Linh quay người lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Lâm Ngân chi, nàng có chút sững ra.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, vì đối phương đã chạy tới trước mặt nàng.
Lâm Ngân Chi vẫn là dáng vẻ trước kia, nhưng không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy y còn lạnh lùng hơn trước, cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách hơn.
Nga
Ví dụ như lúc này đây, y đang nhìn cô, ánh mắt rất sâu.
Tu sĩ Tiên Môn đi đến Quỷ thị không phải hiếm thấy, Khanh Linh không cảm thấy Lâm Ngân Chi ở đây có gì lạ. Nàng gật đầu:"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/528.html.]
Lâm Ngân Chi đứng ở đầu ngõ, ngăn trở không ít cảnh vật bên ngoài, nhìn nàng trầm giọng nói:"Đã quay trở lại sao?"
Khanh Linh có chút nghi hoặc. Nếu như lúc trước người tới tổng cục là Cố Vọng, vậy thì bây giờ, ở trong mắt Lâm Ngân Chi, nàng là người đã rơi vào khe nứt kỳ dị mới đúng chứ. Vì sao y là nói 'quay lại'?
Khanh Linh không nghĩ ra, chỉ có thể tiếp tục đáp:"Ừm."
Lâm Ngân Chi rũ mắt, giống như hơi khó hiểu:"Vì sao?"
Vì sao.....
Đây là chuyện riêng của nàng và Cố Vọng, Khanh Linh không muốn nhiều lời.
Không chờ được câu trả lời, Lâm Ngân Chi thay nàng nói ra đáp án, y như thể đang cười, lại giống như không phải, chỉ lãnh lãnh đạm đạm nói ra:"Vì hắn."
Giọng điệu khẳng định.
Khanh Linh trầm mặc, khẽ chớp mắt hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Lâm Ngân Chi không trả lời ngay, chỉ không chớp mắt nhìn nàng, qua một lúc lâu sau, trong đôi mắt đen nháy của y dường như có gì đó loé lên.
"Có." Lâm Ngân Chi chìa tay về phía cô, giọng điệu trong trẻo:" Có một yêu cầu có chút quá đáng."
"Là gì?"
Biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi dịu đi một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi,thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ người sống chớ tới gần.
Đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn từ bỏ, khôi phục lại biểu cảm ban đầu.
Khanh Linh khó hiểu nhìn y đang đấu tranh nội tâm, lát sau Lâm Ngân Chi mới nói:"Bất kể vì nguyên nhân gì, đừng tiếp tục vì hắn làm gì nữa."
"Khanh Linh, ta đã từng hỏi rất nhiều lần." Y nhẹ giọng nói:"Nhưng lần nào ngươi cũng không chùn bước đi về phía hắn, lại vì hắn chịu nhiều tổn thương như vậy."
Y giơ tay lên:"Lần này không dược. Mời theo ta đi."
Lời này khiến Khanh Linh có chút mờ mịt, nàng không khỏi lùi về sau một bước:"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì?"
Nàng chần chờ nói:"Hẳn là ngươi còn việc phải làm, ta cũng vậy, ngươi vội trước đi."
Nhưng Lâm Ngân Chi lại cố chấp đi về phía nàng, y rũ mắt nhìn tay mình, chợt nói:"Ta là vì ngươi mới tới đây."
"Khanh Linh, không chỉ có mình hắn đang đợi ngươi."