Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 534
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:41:34
Lượt xem: 4
Vô Kỳ: "Đúng là có chút kỳ lạ, hơn nữa một người đã rơi vào khe nứt kỳ dị sao có thể trở về được chứ?"
Hắn lần nửa ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Lâm Ngân Chi rời đi, chợt nói: "Nếu như nàng ta thật sự trở về thì mới tốt, chúng ta đi xem thử."
Cấm Nhai.
Khanh Linh đang sửa soạn lại đồ vật mà mình mua được, vừa nghĩ vừa cảm thấy kỳ lạ: "Ta cứ cảm thấy Lâm Ngân Chi đã thay đổi rất nhiều."
Cố Vọng lười biếng tiếp lời: "Hửm?"
Khanh Linh không thể miêu tả bằng lời kiểu cảm giác này, nàng nhìn Cố Vọng, một tia sáng chợt lóe lên, ví như Cố Vọng đây.
Nga
Trước đây khi hắn chưa nhập ma trên người đã có tà tính, sau khi hoàn toàn nhập ma tà tính kia mới bộc lộ ra, tựa như lúc hắn ở dưới chân Tam Giới Sơn bị Xích Trói Hồn trói chặt, rất có cảm giác áp bách, cũng làm cho người ta sợ hãi.
Còn Lâm Ngân Chi lại tương phản.
Khanh Linh để ý, trước đó hình như y muốn cười, nhưng lại không thể cười, nét mặt giống như cương cứng.
Trong quá khứ y vốn là đóa cao lãnh chi hoa trên đỉnh Tuyết Sơn, cao không thể phàn, bây giờ đóa hoa cao lãnh này giống như bị một tầng băng đông lại, càng thêm xa xôi.
Cố Vọng ngược lại đã có phần hoàn toàn nhập ma, chẳng lẽ trên người Lâm Ngân Chi cũng có loại thuyết pháp này?
Ánh sáng chính đạo chói lọi trên người y, là người đứng đầu chính đạo?
Chẳng lẽ người nào tu vi tăng lên qúa cao đều sẽ như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/534.html.]
Khanh Linh chậm rãi nói: "Giống như một sự cực đoạn khác của chàng."
Chẳng qua Cố Vọng là cực đoan nhập ma, còn Lâm Ngân Chi thì ngược lại.
Động tác khảy Phật châu của Cố Vọng thoáng ngừng lại, cười khẽ ra tiếng nhưng đáy mắt không hề có ý cười, hắn đi tới trước mặt Khanh Linh, nhích lại gần: "Nhìn xem."
Khanh Linh bị bóp cằm: "Cái gì?"
"Nhìn kỹ xem." Cố Vọng cười như không cười nói: "Giống chỗ nào?"
Khanh Linh: "…"
Nàng lắc đầu tránh thoát tay Cố Vọng, xoa xoa mặt mình: "Cũng đâu phải ngoại hình giống."
"Cái khác cũng không giống." Cố Vọng vân vê đầu ngón tay mình, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng hít hà, giống như cực kỳ hưởng thụ, giọng điệu lại mang theo chút khinh thường: "Đừng lôi ta ra đánh đồng với hắn."
"Ta sẽ không vui."
Cố Vọng thật sự rất ghét Lâm Ngân Chi, mới vừa rồi ở Dũng Thành cũng coi như vì nể mặt nàng.
Nếu là quá khứ, cho dù đang trên địa bàn của nàng là Cấm Nhai thì Cố Vọng cũng sẽ không quan tâm mà động thủ với y.
Khanh Linh nghĩ như vậy, cảm thấy Cố Vọng cũng coi như đã trưởng thành rồi, nàng nói: "Ta chỉ đang lấy ví dụ thôi."
"Vậy cũng không được." Cố Vọng cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ở trong mắt nàng ta chỉ có thể là ta thôi, biết chưa?"