Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 580
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:54:06
Lượt xem: 3
Trước đó ở Hoài Thành Tống Đoan đã đón Tiểu Kim Uyên đi một lần, so với Cố Vọng, người ta toàn xem Tiểu Kim Uyên như Thần Mộc mà cúng bái.
Nếu Tiểu Kim Uyên đã muốn đi chơi cùng Tống Đoan, vậy cũng tốt.
Khanh Linh đưa mắt nhìn Cố Vọng, dường như hắn không hề cảm thấy hứng thú với việc Tiểu Kim Uyên muốn đi đâu, lại ngay lập tức ném cho Tiểu Kim Uyên một viên Phật châu.
Viên Phật châu này có thể tìm được vị trí của đối phương bất kỳ lúc nào, thậm chí còn có thể nghe lén đối thoại của người khác, đây là nàng đã tự thân thể nghiệm trước đó.
Kể từ khi nàng bị Cố Vọng giam lỏng rồi ném lại Phật châu ở Ma Thành, trên người nàng đã không còn Phật châu mà Cố Vọng để lại nữa, sau khi trở về Cố Vọng cũng không nhắc tới chuyện này.
Chẳng lẽ bây giờ hắn không sợ mình lại biến mất để hắn không tìm được nữa sao?
Nga
Lúc này, Cố Vọng còn cười như không cười véo nhẹ mặt Tiểu Kim Uyên: "Cất kỹ, làm mất sẽ bẻ gãy toàn bộ chạc cây của ngươi."
Mặt Tiểu Kim Uyên đã bị hắn bóp đến biến dạng, nó la oai oái đẩy tay Cố Vọng ra: "Ai mà thèm hạt châu nát của ngươi chứ."
Tuy là nói như vậy, nhưng nó vẫn cất kỹ Phật châu, sau đó chắp tay ra sau lưng làm dáng ông cụ non đi phía trước.
Khanh Linh chậm rãi đi tới, quay đầu liếc nhìn Cố Vọng giống như đang đi dạo: "Sao bây giờ không đưa Phật châu cho ta nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/580.html.]
Nàng có vấn đề sẽ hỏi rõ, buồn bực để trong lòng có suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, chi bằng hỏi thẳng chủ nhân của vấn đề này, để mình giảm bớt suy nghĩ lung tung.
Cố Vọng nhếch môi: "Muốn à?"
Thật ra nói là muốn cũng không đúng, nhưng Cố Vọng đã từng nói, hắn chưa từng để Phật Châu lại cho ai, cho nên điều này đối với Khanh Linh có ý nghĩa rất đặc biệt.
Khanh Linh: "Không phải chàng đã nói là ngoài ta ra thì không đưa Phật châu cho ai khác nữa sao?"
Cố Vọng có chút ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khanh Linh, không nhịn được xoa nhẹ đầu nàng: "Bây giờ A Linh là đang ghen với Tiểu Đầu Gỗ kia sao?"
Thì ra cái này gọi là ghen ư?
Khanh Linh mím môi, úp úp mở mở đáp: "Có lẽ là vậy."
"Không cần Phật châu." Cố Vọng thu lại ý cười, vuốt ve mái tóc của nàng: "Nàng đi đâu ta sẽ đi đó, sẽ không để nàng rời đi nữa."
Khanh Linh ngẩn ra.
Cố Vọng lại thấp giọng nói: "A Linh, ta đồng ý ra ngoài với nàng, không phải vì thật sự muốn nhìn ngắm thế giới này."
"Mà là cùng nàng đi nhìn ngắm."