Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 596
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:09:47
Lượt xem: 2
Nàng cảm thấy mình không có dã tâm gì quá lớn, cũng không có xu hướng thèm muốn bảo bối gì, chỉ là tới đây xem náo nhiệt mà thôi.
Lão nhân cực kỳ bất ngờ về câu trả lời này, biểu cảm cũng từ vui vẻ chuyển sang hơi nghi ngờ.
Ông ta cẩn thận quan sát Khanh Linh một lúc lâu, nhưng cũng không nhận ra được gì từ trên gương mặt nàng, lại nhìn giỏ đồ chơi lúc lắc trong tay nàng: "Thảo nào lại sạch sẽ như thế."
Lão nhân lại đặt ánh mắt lên người Cố Vọng, có điều lần này biểu cảm không hề nhẹ nhõm như mới vừa rồi.
"Còn ngươi thì sao?" Ông ta hỏi, "Ngươi muốn cái gì?"
Khanh Linh cũng hơi tò mò về cái này.
Lão nhân cười nói: "Mỗi người đều không giống nhau, vì vậy một con đường chỉ có thể cho một người đi, có thể đi đến cuối cùng hay không còn phải xem chính các ngươi."
"Kỳ lạ là, thì ra con đường của các ngươi giống nhau, chỉ là đột nhiên lại khác nhau, lão phu hơi tò mò."
Khanh Linh phát hiện khí tức quanh người Cố Vọng đột nhiên trầm xuống.
Ý của ông lão là, thì ra thứ mà nàng và Cố Vọng muốn giống nhau, cho nên mới có thể đi cùng một con đường.
Nhưng lại đột nhiên không giống là sao?
Nếu nàng không thay đổi, vậy thì chính là Cố Vọng thay đổi.
Thế… Vì sao lại đụng phải Lâm Ngân Chi? Chẳng lẽ là Lâm Ngân Chi cũng có cùng ý tưởng với nàng và Cố Vọng?
Một lát sau, Cố Vọng nhỏ giọng nói: "Trăm sông đổ về một biển."
Khanh Linh khẽ chớp mắt, không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/596.html.]
"Trăm sông đổ về một biển?" Lão nhân bật cười: "Đây là lý tưởng, lại không phải hiện thực."
Ông ta vừa nói xong, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện hai con đường: "Không phải cùng một đường, vậy thì không thể cùng đi."
Cố Vọng lập tức nhìn sang Khanh Linh bên cạnh: "A Linh."
Khanh Linh hơi nhíu mày, không phản ứng.
Cố Vọng nói tiếp: "Ta cùng nàng đồng hành, có được không?"
Sau một hồi lâu đầu mày Khanh Linh mới giãn mở ra, cong cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói: "Không cần nữa."
"Vì sao?"
Khanh Linh quay người, nghiêm túc nhìn người trước mặt: "Bởi vì ta đến đây với hắn, muốn đi thì cũng phải đi cùng hắn."
Nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải hắn."
Khanh Linh nói xong lời này, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu, giọng người đối diện mới từ từ trầm xuống: "Cái gì?"
Khanh Linh dùng giọng điệu kiên định: "Hắn sẽ không hỏi ta là có thể đi cùng hay không."
Nàng đưa mắt nhìn con đường đã tách ra, đi tới một ngã mà mình nên đi: "Trăm sông đổ về một biển, có lẽ là ta và hắn."
Nga
Lão nhân nhìn qua lại giữa hai người: "Tiểu cô nương rất thông minh."
Nghe đến đây, Khanh Linh nháy mắt đã biết, lão nhân đã biết rõ chuyện này.
Nàng nhìn sang nam nhân mặc hồng y lúc này: "Lâm Ngân Chi?"