Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 609
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:18:51
Lượt xem: 1
Cố Vọng sống hai kiếp, lần đầu tiên có người nói với hắn "Chàng rất ưu tú".
Sư phụ luôn bảo hắn phải khắc chế, không được để huyết mạch chi phối, hơn nữa lúc thế nhân nhắc đến hắn, phần nhiều đều là kiêng kỵ, ngờ vực vô căn cứ lẫn sợ hãi.
Sao lại có người nói hắn ưu tú được chứ? Đó là điều hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được, cũng chưa từng yêu cầu xa vời, nhưng bây giờ người trong lòng lại cho hắn.
Cố Vọng không nhịn được bật cười, không cách nào dừng lại được.
Hắn tựa đầu vào hõm vai Khanh Linh, cười đến run lên bần bật.
Nga
"A Linh." Hắn nói, "Nàng luôn có khả năng làm ta cảm thấy bất ngờ."
Khanh Linh: "Vậy thì tốt rồi."
"Hả?"
"Vậy thì chàng sẽ không chán ghét ta." Khanh Linh nghiêm túc nói, "Bất ngờ là một chuyện khiến người ta hào hứng."
"Huống chi, Cố Vọng," Nàng chân thành nói: "Người sống trên đời, một đời người chẳng qua chỉ được một trăm năm, có thể chúng ta sẽ còn rất nhiều lần trăm năm, nhưng đều giống nhau cả thôi."
Cố Vọng hơi nghiêng đầu qua, đầu ngón tay điểm lên búi tóc của nàng: "Giống nhau thế nào?"
Khanh Linh nhẹ giọng nói: "Trước đây chàng đã quá vất vả, khi nào làm chuyện khiến bản thân thấy vui vẻ thì đó mới là cuộc sống có ý nghĩa."
"Chuyện vui vẻ ư?" Cố Vọng cong môi, "Nàng làm cho ta rất vui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/609.html.]
Khanh Linh lập tức tiếp lời: "Cho nên ta sẽ luôn ở đây."
"Trừ cái đó ra, chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm, nếu chàng cứ mãi sống trong quá khứ thì sẽ cảm thấy rất mệt mỏi."
Giọng nói Cố Vọng có chút tản mạn: "A Linh, nàng cứ thích nói với ta những đạo lý lớn lao."
Khanh Linh nhếch miệng: "Chàng không thích nghe à?"
"Không phải." Cố Vọng lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta chỉ cảm thấy, thay vì nói mấy lời này, chi bằng nàng dẫn ta đi thực hiện có phải tốt hơn không?"
"Nàng đi đâu ta cũng sẽ ở đó, ta muốn nàng dẫn ta đi cùng, đi xem thử những đạo lý mà nàng nói rốt cuộc là thật hay giả."
Ban đầu Khanh Linh dẫn hắn tới đây chính là nghĩ như vậy, không ngờ lần đến Vân Gian Cảnh này lại kéo ra nhiều chuyện.
Nàng trịnh trọng gật đầu: "Được."
Cố Vọng cười: "Ừm, ta biết A Linh luôn nói lời giữ lời."
Hắn buông người trong n.g.ự.c ra, đổi thành nắm tay nàng: "Đi thôi, người yêu."
Hai người đi về hướng ánh đèn cách đó không xa, nghĩ tới những ân oán giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, Khanh Linh có chút không yên tâm: "Về sau liệu chàng có còn cùng hắn… rơi vào trạng thái đồng cảm nữa không?"
"Sẽ không." Cố Vọng trả lời rất nhanh.
Hắn dừng một chút, trầm giọng nói: "Sợi hồn phách chứa thiện niệm trong ba hồn còn lại đó đã sớm biến mất trong khe nứt kỳ dị rồi. Điểm chung duy nhất của ta và hắn cũng đã biến mất."