Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 61
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:13:59
Lượt xem: 4
Nàng áp chế nó theo đúng quy luật.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Kim Uyên, nàng lại bắt tới thêm vài oán linh, mỗi một con oán linh đều bay về phía một cửa động.
Khanh Linh lúc này mới tìm một chỗ ngồi xuống, lấy chút điểm tâm, chia một ít cho Tiểu Kim Uyên: “Ngồi đi.”
Tiểu Kim Uyên cầm điểm tâm, có chút không rõ vì sao nàng luôn vô cùng bình tĩnh: “Ngươi không nôn nóng sao?”
Khanh Linh thẳng thắng nói: “Có một chút.”
Tiểu Kim Uyên không thể tin được, trừng to mắt: “Vậy sao ngươi còn có thể ngồi đây ăn!”
Khanh Linh kỳ quái nhìn nó: “Bởi vì đói bụng.”
Nếu nàng đi loạn, nói không chừng có thể sẽ bỏ lỡ một con đường, không bằng ngồi ở đây chờ.
Thời điểm này không ngồi bổ sung năng lượng thì còn có thể làm cái gì?
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tiểu Kim Uyên, Khanh Linh cười nói: “Ngươi xem, nếu chúng ta đi rồi, hắn tới tìm không thấy chúng ta thì phải làm sao?”
“Trước hết cứ chờ oán linh trở về, ngươi đừng sốt ruột lo lắng quá.”
“Ừm.”
Tiểu Kim Uyên cầm điểm tâm cắn một ngụm, lại nhìn thấy cánh tay nàng bị thương, là cái tên lợi hại kia làm.
Nhớ tới Cố Vọng, Tiểu Kim Uyên liền cảm thấy không thoải mái, trong lòng từ từ nảy sinh không mừng: “Người kia nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi còn muốn giúp hắn?”
“Hả?” Khanh Linh phản ứng một chút, “Ngươi nói Cố Vọng?”
Tiểu Kim Uyên tăng thêm giọng điệu: “Hắn làm ngươi bị thương, còn muốn gi.ế.c ngươi, ngươi bị thương hắn cũng mặc kệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/61.html.]
“Ừ.” Khanh Linh bất giác nhìn vào cánh tay của mình, nàng giống như không để ý đến chuyện này, đau thì vẫn đau, chỉ là nàng cảm thấy không quan trọng.
Cô lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Tiểu Kim Uyên bày ra biểu cảm khó hiểu: “Không thành vấn đề?”
Khanh Linh cảm thấy biểu cảm của nó như là: Sao ngươi có thể ngốc như vậy?
“Ừm.”
Khanh Linh gật đầu, ý vị thâm trường nói, “Có rất nhiều chuyện không cần lý do, ngươi còn nhỏ không hiểu được đâu.”
Nàng thật sự không thể nói được.
Cũng không biết mình vì sao lại có thể vào tổng cục, tại sao một hai phải làm nhiệm vụ, không phải chuyện gì cũng có thể tìm được nguyên do.
Nàng cũng biết, bản thân mình có thể không làm, nhưng vẫn sẽ có nhiệm vụ khác chờ nàng, cái này không làm thì vẫn còn cái tiếp theo, vòng đi vòng lại.
Tiểu Kim Uyên ngắt lời: “Ta hơn một ngàn tuổi rồi!”
Khanh Linh quan sát nó, giọng điệu thành khẩn: “Ồ.”
Tiểu Kim Uyên: “……”
Nga
Nó tức giận quay sang một bên, gặm điểm tâm, ngẫm nghĩ một lát rồi lại quay đầu qua, đưa tay chạm vào miệng vết thương của nàng.
Khanh Linh biết nó đang chữa thương cho mình, đôi mắt cong lên: “Cảm ơn.”
Tiểu Kim Uyên vừa chữa thương cho nàng vừa nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ý ta là, nếu hắn đối xử với ngươi không tốt, ngươi cũng không cần đối tốt với hắn làm gì.”
Khanh Linh thở dài, nửa thật nửa giả nói: “Có một số việc không khống chế được.”
“Nhưng mà, ta sẽ chú ý.”