Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 620
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:27:58
Lượt xem: 2
Vẫn luôn ở đây.
Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho Khanh Linh rung động, nàng nhìn đèn cầu phúc càng lúc càng lên cao, từng đốm lửa như đang rơi vào trong lòng.
Nàng khe khẽ nở nụ cười, tiếng cười trong trẻo, ánh sáng chiếu vào đáy mắt rạng rỡ long lanh.
Khanh Linh hơi ngước mặt lên, nhìn hai chữ "Cố Vọng" và "Khanh Linh" trên đèn cầu phúc, dịu dàng nói: "Ừm, tốt thật đó."
Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cũng có được những thứ này.
"Đón Tết xong rồi." Khanh Linh cười nói: "Cố Vọng, chúng ta đón Tết xong rồi."
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng pháo nổ vang trời, từng chùm pháo hoa lộng lẫy nở rộ.
Cố Vọng "ừm" một tiếng, cùng nàng ngẩng đầu lên, cong môi cười: "Hy vọng mỗi năm đều có ngày này với A Linh."
"Được."
Đợi đến khi tất cả âm thanh dừng lại, đêm tối khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng của vì sao điểm lấm tấm trên bầu trời, Khanh Linh mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc này, ở phía thần thụ xa xa đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói rọi, theo sau mây mù tràn ngập bầu trời.
Dì Huệ đốt xong pháo hoa ngoài cửa, vừa định quay vào nhà cũng ngước mắt lên nhìn, có chút bất ngờ nói: "Năm nay nhanh thật."
Ánh sáng chói rọi yếu dần, nhưng đã xua tan không ít bóng tối, Khanh Linh lờ mờ cảm giác được cả Vân Gian Cảnh dường như đang bắt đầu xao động, có tiếng động nhỏ từ bốn phương tám hướng truyền tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/620.html.]
Nàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Vọng thoạt nhìn không có nhiều bất ngờ, cũng không có dáng vẻ hiếu kỳ, thậm chỉ còn có chút mất kiên nhẫn vì bị động tĩnh này cắt ngang: "Có người tới rồi."
Đã có người tới bên dưới thần thụ.
Đây quả thật không phải chuyện nhỏ, thảo nào lại có động tĩnh này.
Khanh Linh hỏi: "Nếu có người tới thì sẽ thế nào?"
"Chẳng thế nào cả." Chẳng biết tự lúc nào trong tay Cố Vọng đã có thêm một viên Phật châu, hắn chậm rãi chuyển động, không chút để ý nói: "Nhưng đối với một số người, có lẽ sẽ nhiều thêm chút vốn liếng."
Khanh Linh lại liếc mắt nhìn thần thụ, sau đó thu lại tầm mắt.
Cố Vọng chú ý tới động tác của cô, nhíu mày: "Không tò mò gì sao?"
"Tò mò cái gì?"
Nga
"Tò mò là ai đã đến nơi đó."
"À, không." Khanh Linh lắc đầu: "Chuyện này hình như không liên quan gì tới chúng ta."
Cố Vọng nghe xong lời này, dường như có chút hứng thú, giọng điệu cũng cao hơn một chút: "Không sai, không quan trọng người đó là ai, có điều nếu đã có người tới rồi, chứng tỏ không lâu nữa chúng ta sẽ phải ra khỏi Vân Gian Cảnh."
"Đã nghĩ ra tiếp theo muốn đi đâu chưa?"