Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 64
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:16:18
Lượt xem: 12
Khanh Linh tỏ ý muốn hắn buông tay, cảm thấy có chút kỳ quái: “Ta có thể tự đi.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng lại trên bàn tay hai người, cảm xúc dưới đáy mắt thoáng qua rồi biến mất, sau đó buông lỏng tay ra: “Được.”
Khanh Linh đi theo phía sau hắn, đột nhiên, Cố Vọng ngừng lại, giơ tay đặt lên bức tường bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cố Vọng nghiêng người tránh đường, ra hiệu cho nàng: “Đi hướng này.”
Khanh Linh kinh ngạc: “Ngươi còn biết nơi này có mật đạo sao?”
Cố Vọng gật đầu, giải thích: “Vừa rồi đi dạo xung quanh, trùng hợp thấy được.”
Khanh Linh khẽ gật đầu, đi tới mật đạo Cố Vọng vừa đẩy ra kia.
Lại là một mật đạo khác, nhưng mà đối diện có ánh sáng, có vẻ thật sự là đường ra.
“Ngươi đi trước đi.”
Khanh Linh nói, “Ta chắn phía sau cho ngươi.”
Cố Vọng có chút sửng sốt: “Ngươi chắn phía sau?”
Khanh Linh nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ta làm sao có thể để ngươi mạo hiểm đi phía sau, vạn nhất quỷ cảnh đuổi theo thì phải làm sao?”
Cố Vọng nhanh chóng phản ứng lại, hắn thở dài một tiếng: “Cũng không ngốc lắm.”
Khanh Linh không phí sức nghe hắn nói nữa: “Mau lên.”
Cố Vọng cười rộ lên: “Ta làm sao có thể để ngươi một mình cản phía sau, cùng nhau đi đi.”
Khanh Linh gật đầu, lùi ra một chút.
Cố Vọng liền đi tới cửa mật đạo, hắn vừa mở miệng, trên tay đã bị cái gì đó cuốn lấy.
Hắn kinh ngạc cúi đầu, quỷ khí trên tay càng siết chặt.
“Ngươi……”
Khanh Linh kéo quỷ khí, lui về phía sau một bước, đẩy mạnh người hắn vào mật đạo, hờ hững nói: “Ngươi vẫn nên đi trước đi.”
Cố Vọng sửng sốt, bật cười nói: “Ngươi rất thông minh.”
Nói xong, thân hình hắn đột nhiên biến mất, quỷ khí của Khanh Linh quấn quanh trống rỗng, nháy mắt tiếp theo, phía sau nàng có một người lao tới: “Làm sao ngươi có thể nhận ra?”
Khanh Linh đã quá quen với quỷ, cho nên không muốn tốn nhiều lời giải thích với quỷ cảnh.
Vì cái gì, quỷ cảnh không tìm nam nữ chính, lại chạy đến nơi này tìm nàng!
Đáng giận.
Nàng không chịu nổi quỷ cảnh cứ bám lấy mình, thân hình cũng biến mất trong chớp mắt, xuất hiện ở một bên khác.
“Những con oán linh đó của ta, hoá ra là ngươi sử dụng.”
Quỷ cảnh vẫn còn trong dáng vẻ của Cố Vọng, nhưng biểu cảm lại khác nhau rất lớn, cùng khuôn mặt nhưng dáng vẻ thật sự bất đồng.
Khanh Linh nhìn hướng oán linh đi tới, bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
“Lá gan ngươi thật lớn.”
Quỷ cảnh lạnh lùng cười, “Chi bằng, ngươi cũng tới làm oán linh của ta.”
Nói xong hắn lại lắc đầu: “Không đúng, đẹp như vậy mà làm oán linh thì thật đáng tiếc, làm quỷ phó của ta đi?”
Khanh Linh chớp chớp mắt: “Ta có chuyện muốn nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/64.html.]
Quỷ cảnh: “Cái gì?”
“Nói ra có chút xấu hổ, ta có một biệt danh.”
Khanh Linh ngượng ngùng cười một chút, “Mọi người đều gọi ta là……”
Nàng hai mắt hơi cong: “Quỷ chủ của Cấm Nhai.”
Lỗ tai của Tiểu Kim Uyên dựng lên, chủ đề này nó biết!
Nó hỏi: “Biết cái gì gọi là quỷ chủ không?”
Quỷ cảnh: “……”
Tiểu Kim Uyên kiêu căng ngạo mạn nói: “Chính là chủ của Quỷ giới, nói ra thì ngươi còn phải kêu nàng ta một tiếng tổ tông đấy.”
Khanh Linh: “……”
Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi có cần phải khiêu khích thế không hả.
Lúc này, quỷ hỏa ở một bên chợt điên cuồng rung động, Khanh Linh hơi khựng lại.
Quỷ cảnh cắn răng: “Tổ tông?”
“Ân.”
Khanh Linh cười nhạt: “Không cần khách khí như vậy.”
Trong bóng tối truyền ra một tiếng cười khẽ.
Quỷ cảnh nháy mắt quay đầu lại: “Ai!”
Khanh Linh nhìn ma trơi nhảy nhót lung tung, nghe thấy âm thanh cười khẽ, nàng liền đoán được người đến là ai.
Nàng quay đầu lại, người phía sau chậm rãi đi ra, hiện ra một gương mặt.
Ánh mắt hắn ở quét một vòng trên người Khanh Linh, Phật châu trên tay chậm rãi chuyển động, cười như không cười: “Không phải muốn đi theo ta sao, sao lại để lạc mất dấu?”
Khanh Linh: “……”
Nga
Đây là hàng thật.
Nàng quay đầu lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ và biểu cảm méo mó của quỷ cảnh, cao thấp đã thấy rõ.
Cố Vọng cũng theo nàng tầm mắt nhìn qua, dừng ở trên người quỷ cảnh, khẽ nghiến răng một tiếng.
Hắn khẽ phất tay áo, một viên Phật châu bay qua, cười nhạo nói: “Ta mà cũng dám giả mạo, chướng mắt”
Quỷ cảnh bị Phật châu của hắn đánh tan.
Không biết đã chạy tới nơi nào.
Khanh Linh cũng không đuổi theo, dù sao nàng đã tìm được Cố Vọng.
Cố Vọng thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn nàng, hơi mỉm cười: “Tiểu Quỷ Chủ, nghe nói quỷ cảnh sẽ hóa thành người mà trong lòng người kia muốn gặp nhất.”
Hắn hơi cúi người, giọng điệu lưu luyến: “Như vậy là ngươi muốn gặp ta sao?”
Khanh Linh: Nàng xác thật là chỉ muốn tìm được hắn.
Nàng sửa cách dùng từ của hắn: “Ta là muốn tìm ngươi thôi.”
Cố Vọng cười nhẹ một tiếng: “Đưa tay đây.”
Khanh Linh nghi hoặc đưa tay, ngay sau đó, một viên Phật châu rơi vào tay nàng.
Đầu ngón tay của Cố Vọng lăn lăn viên Phật châu trong lòng bàn tay nàng, sau đó đứng thẳng dậy, nói: “Cầm cái này, ta sẽ tự tìm được ngươi.”