Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 642
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:44:35
Lượt xem: 1
Cố Vọng dừng lại, cúi người dùng một tay kéo Khanh Linh đến trước mặt mình.
Đáy lòng Khanh Linh căng chặt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Vọng dùng một tay nâng mặt cô lên, tỉ mỉ vuốt ve, giọng nói hơi khàn: "A Linh."
"Hửm?"
Cố Vọng nhìn chằm chằm vào nàng, giống như muốn ăn luôn nàng.
Khanh Linh đang muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng Cố Vọng lại đột nhiên hôn xuống.
Tựa như mưa rền gió dữ, tựa như một con thú bị nhốt nổi cơn điên, muốn nhai nát nuốt chửng nàng vào bụng.
Khanh Linh bị ép ngửa đầu lên, lúc này cảm xúc của Cố Vọng rất không thích hợp, nàng cũng không ngăn cản hắn, chỉ nâng tay lên phủ lên tay hắn.
Không khí xung quanh đều đã chuyển sang nóng rực, mùi m.á.u tươi nhè nhẹ lan tỏa trong miệng Khanh Linh, mùi vị kia dường như càng khiến Cố Vọng hành động mù quáng hơn.
Tay Khanh Linh dần dần cũng không nhấc lên nổi nữa, đành phải vô lực thả xuống.
Cũng chính vào lúc này, Cố Vọng mới dừng động tác lại.
Hắn hơi tách ra, ánh mắt dán chặt vào cánh môi đỏ thắm như rỉ m.á.u của Khanh Linh, hơi thở không ổn định.
Lòng bàn ay hắn vuốt nhẹ cánh môi Khanh Linh, giống như lưu luyến không rời.
Khanh Linh cong mắt nói: "Khá hơn chút nào chưa?"
Hô hấp Cố Vọng đột nhiên ngưng trệ, cảm xúc ở đáy mắt hơi nhạt đi, nhiều hơn mấy phần tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/642.html.]
Một lúc lâu sau hắn nhắm mắt lại, chôn mặt vào hõm vai nàng: "Xin lỗi."
Khanh Linh khẽ chớp mắt, bị một câu xin lỗi bất thình lình của hắn khiến cho không biết làm sao.
Cố Vọng từng nói hắn sẽ không xin lỗi, bởi vì nàng đã nói cái này là ranh giới cuối cùng.
"Đã để lạc mất nàng." Cố Vọng nói: "Xin lỗi."
Khanh Linh phát hiện lúc mình ở trên tảng đá ngầm bị nước biển xoay xung quanh nhịp tim cũng không đập nhanh như vậy.
Nàng ngạc nhiên quay đầu sang, nhưng không nhìn thấy mặt Cố Vọng, chỉ có ma văn hiện rõ trên cổ hắn.
Đây là vì nàng, biến mất cũng vì nàng, xuất hiện cũng vì nàng.
"Không phải chàng đã tới rồi sao?" Khanh Linh nhẹ nhàng nói: "Không phải lỗi của chàng, không cần phải xin lỗi."
Nga
Nàng khẽ thở dài, phát hiện Cố Vọng lại đang run rẩy giống hệt nàng.
Khanh Linh mím môi, hôn nhẹ ma văn yêu dã của hắn một cái.
Thân thể Cố Vọng cứng đờ, hắn quay đầu.
Khanh Linh giữ trán hắn lại, nhẹ giọng nói: "Hết thảy chuyện này đều không liên quan tới chàng, cho dù chàng không đến thì ta cũng không trách chàng, nhưng chàng đã đến."
"Điều đó khiến ta không có sợ hãi."
Nàng choàng tay ôm lấy Cố Vọng: "Cho nên...Đừng sợ."
Rõ ràng vừa nãy người nói không sợ là hắn, bây giờ lại đổi thành Khanh Linh.