Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 651
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:51:37
Lượt xem: 3
Nhưng khi Cố Vọng nhìn đến thanh kiếm trên tay Vô Kỳ thì lại bật cười, hắn phất tay áo, ngồi lên chiếc ghế thái sư bên cạnh.
Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế thái sư, tay còn lại cũng nâng lên, cầm một viên Phật châu.
"Kiểu người gì sẽ phối với đồ kiểu đó." Cố Vọng nhìn thanh kiếm trong tay Vô Kỳ, nói: "Ngươi cũng chỉ xứng với loại này…"
Hắn cố ý kéo dài giọng: "Sắt vụn."
Đuôi mắt hắn hơi hếch lên, nhiều thêm chút biểu cảm sâu xa: "Lâm Ngân Chi, đừng tự đề cao bản thân mình quá."
Nga
Thân phận của mình sớm muộn đều phải bại lộ, Vô Kỳ không có nhiều bất ngờ về việc này, hắn trầm giọng nói: "Cố Vọng, ngươi đúng là một tên Bạch Nhãn Lang, ban đầu là ai không cho ngươi nhập ma, vì ngươi hối hả ngược xuôi chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?"
"Bây giờ ta chỉ muốn cầm đồ của mình về, ngươi lại cản trở hết lần này tới lần khác!"
"Là ai à?" Cố Vọng mỉm cười: "Chỉ có phu nhân của ta."
Phu nhân này là ai không cần nói cũng biết, Vô Kỳ nổi giận: "Ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/651.html.]
"Ngươi cho rằng trước đây ngươi đang giúp ta sao?" Cố Vọng mỉa mai, "Lâm Ngân Chi, ngươi làm bộ làm tịch làm đến mức ngay cả bản thân mình cũng có thể lừa được đấy."
Nghe thấy lời này, Cổ Vũ Yên nhíu mày, nhìn sang Cố Vọng.
Cố Vọng làm như không thấy, chậm rãi nói: "Nhìn hai kẻ ngu xuẩn đó đến lãnh cung trêu chọc ta như đang xem kịch, sau khi xem hết kịch vui thì đến giúp ta, làm một vị ca ca tốt."
"Còn nói không cho ta nhập ma, vậy mà hết lần này tới lần khác đều đẩy ta về phía Ma giới, chỉ vì một câu của Ninh Chiêu là để ngươi không còn chịu đựng huyết mạch tra tấn."
Lúc Cố Vọng nói ra lời này nhìn không ra sự tức giận, ngược lại hệt như đang nhắc đến chuyện cười, cười rất vui vẻ: "Ngươi nói đây đều vì ta cả sao?"
Vô Kỳ sững sờ: "Sao ngươi lại…"
"Sao ta lại biết à?" Cố vọng cảm thấy hắn có đôi khi ngu xuẩn đến mức khiến cho người ta thương tiếc: "Đương nhiên là bởi ta có đầu óc."
"Chẳng qua, những thứ này ta không để trong lòng, dù sao đối với ta ngươi cũng chỉ là một người chết không lọt nổi vào mắt." Cố Vọng nhướng mắt, ở đáy mắt bắt đầu lan tràn sát ý: "Ngươi muốn đối phó với thứ ở Vân Cửu Phong ra sao, đó là chuyện của ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đụng đến người của ta."
Lấy Cố Vọng làm trung tâm, ma khí quanh người hắn như đã sắp sửa bao phủ toàn bộ ảo cảnh, còn hắn vẫn không hề nhúc nhích, chỉ hỏi: "Tay nào đụng vào nàng?"