Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 667
Cập nhật lúc: 2024-10-11 17:04:25
Lượt xem: 4
Lâm Canh Đình đứng ở cách đó không xa, ánh trăng nhỏ vụn rơi xuống đỉnh đầu, sau khi y nghe thấy tiếng động thì chậm rãi quay đầu lại.
Khanh Linh nhớ lại những lời Lâm Canh Đình đã nói lúc mình rời đi, y để cho Vô Kỳ lấy thân thể về, nếu như Vô Kỳ có khả năng.
Đây là…
Vô Kỳ không lấy về được.
Chẳng biết tại sao, lần đầu tiên gặp Lâm Canh Đình, Khanh Linh đã có cảm giác như vậy.
Nàng để ý thấy, Lâm Canh Đình cầm một cái Chuông Ngưng Hồn trong tay, đây không phải là đồ của Cố Vọng trước đây sao?
Lâm Canh Đình: "Khanh cô nương."
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cố Vọng, thấy hắn không có phản ứng gì nhiều, lúc này mới trả lời: "Ừm."
Lâm Canh Đình hỏi: "Hồn Châu vẫn đang ở chỗ ngươi đúng không?"
Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa từ bỏ Hồn Châu? Chuyện của Vô Kỳ vẫn chưa kết thúc? Khanh Linh gật đầu: "Đúng."
Lâm Canh Đình khẽ gật đầu, chuyển tầm mắt qua người Cố Vọng: "Ngươi cũng muốn để ta c.h.ế.t đúng không?"
Cố Vọng mỉm cười, nhìn sang đây: "Đúng vậy."
Tay Khanh Linh đang nắm Cố Vọng bỗng nhiên cứng lại, ân oán của hai người này xác thực vẫn chưa kết thúc, vậy Hồn Châu…
Lâm Canh Đình rút kiếm ra, cuối cùng lãnh đạm cười một tiếng: "Cũng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/667.html.]
"Hắn muốn lấy về, ngươi cũng muốn." Y giương mắt: "Vậy thì đến đây đi."
Nghe đến đây, Khanh Linh biết Vô Kỳ đã thất bại rồi, nhưng sau khi hắn thất bại Tỏa Hồn Trận này chưa tiêu tán, cho nên hắn vẫn chưa ch.ế.t.
Lâm Canh Đình đã dẫn hồn phách của hắn khóa vào Chuông Ngưng Hồn giống như Tiêu Nguyệt lúc trước, đơn độc lưu lại Tỏa Hồn Trận này.
Lâm Canh Đình nói tiếp: "Thế thì phải mượn Hồn Châu của Khanh Linh cô nương dùng một lát rồi."
Hồn Châu chưa đưa cho Cố Vọng, vẫn đang ở trong tay nàng.
Nga
Khanh Linh vốn cho rằng sẽ không cần dùng đến vật này, năm đó nàng sửa lại kịch bản viết vào vật này, chính là vì ngày hôm nay.
Nhưng giờ khắc này, nàng lại không biết có nên lấy ra hay không.
Đây là chuyện của Cố Vọng và Lâm Canh Đình, bọn họ đấu hai kiếp, Cố Vọng bởi vì Lâm Canh Đình mà một lần rồi lại một lần bị đẩy vào tuyệt vọng.
Nàng mặc kệ Lâm Canh Đình ra sao, nhưng Cố Vọng thì không được.
Cố Vọng không đáp lời cũng không đồng ý, chỉ quay đầu nhìn Khanh Linh, trong mắt không nhìn ra bao nhiêu cảm xúc: "A Linh từng nói, Hồn Châu này rồi sẽ đưa cho ta."
"Ừm." Khanh Linh gật đầu: "Cái này vẫn luôn là của chàng."
Điều này làm Cố Vọng có chút bất ngờ: "Cái gì?"
"Hồn Châu là vì chàng mới tồn tại." Khanh Linh ngẩng đầu nhìn hắn: "Lúc trước ta viết vào vật này, sửa kịch bản chỉ là vì để chàng không trải qua cuộc sống quá khổ sở."
Cố Vọng kinh ngạc, lại nghe Khanh Linh nói: "Nhưng ta không biết vì sao, cuối cùng các ngươi lại không dùng đến."