Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 82
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:20:50
Lượt xem: 5
Tiểu Kim Uyên tâm tư thuần khiết, chính nghĩa là đương nhiên, chỉ là trong miệng ngậm Phật châu, đành phải gật đầu trong tuyệt vọng: “Um um umm!”
Khanh Linh muốn Cố Vọng lấy Phật châu ra, lại phát hiện ánh mắt của hắn không có phản ứng gì, giống như đang ngẩn người.
Cố Vọng đang ngồi cho nên nàng đành phải cúi người.
Đôi mắt đen láy kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng vô hồn, thật sự đang ngẩn người.
Khanh Linh nhẹ nhàng phất tay trước mặt hắn: “Cố Vọng?”
Mới nói xong, lông mi Cố Vọng nhẹ nhàng động đậy.
Đôi mắt đen láy lập tức tràn đầy tức giận, rồi lại nháy mắt biến mất, giống như đó chỉ là ảo giác.
Hắn nâng mắt lên, uể oải nói: “Hả?”
Khanh Linh nhìn hắn vài giây, chỉ vào Tiểu Kim Uyên bên cạnh: “Để nó nói chuyện đi.”
Đầu ngón tay Cố Vọng vừa động, Phật châu kia liền bay trở về.
Tiểu Kim Uyên hít sâu một hơi: “Ngươi!”
“Bỏ đi, ta không muốn so đo với ngươi!”
Hắn quay đầu nhìn Tống Đoan: “Ta đi! Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên ta phải góp một phần sức lực!”
Tống Đoan liền thở dài nhẹ nhõm: “Vậy thật tốt quá.”
“Bây giờ chúng ta đi ngay sao?”
“Được.”
Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên lên, nhét vào trong lòng Tống Đoan: “Vậy các ngươi đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên: “A?”
Tống Đoan vẻ mặt cứng đờ: “?”
Phản ứng của bọn họ có chút kỳ quái, Khanh Linh không hiểu gì, cũng đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Nhưng Cố Vọng ngồi ở bên cạnh cười khẽ hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Khanh Linh: “Ta đi làm cái gì?”
Chuyện này không cần nàng, hơn nữa nàng còn phải ở bên cạnh Cố Vọng canh giữ.
Tống Đoan ôm Thần Mộc, vẫn chưa có phản ứng lại: “Khanh cô nương, ngươi có thể yên tâm giao Tiểu Kim Uyên cho ta như vậy sao?”
“Có gì mà không yên tâm.”
Khanh Linh ngẫm nghĩ, lại nhét thêm mấy miếng điểm tâm cho bọn họ, “Mang theo trên đường ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/82.html.]
Tiểu Kim Uyên:……
Nó biết mà, người này thật sự không coi nó như một bảo vật.
Trái tim nó thật sự tổn thương.
Trong lòng Tống Đoan nhất thời không biết đang xảy ra chuyện gì, hắn và Khanh Linh cũng mới gặp vài lần mà thôi.
Vì thế hắn khuyên nhủ: “Ở bên kia có rất nhiều quỷ tu.”
Khanh Linh: “Hả?”
Nga
Tống Đoan giải thích: “Bởi vì bệnh dịch đã làm ch.ế.t rất nhiều người, rất nhiều quỷ tu nhân cơ hội này đi tu luyện.”
Người vừa mới ch.ế.t có quỷ khí mạnh nhất, huống hồ một toà thành có nhiều người ch.ế.t như vậy.
Nhưng Khanh cá mặn đâu có thiết tha tu luyện gì.
“Thì ra là thế.”
Nàng gật đầu tượng trưng, “Khá tốt, hy vọng bọn họ thuận lợi.”
Xem phản ứng của cô, Tống Đoan giống như đoán được gì đó, chợt bừng tỉnh, “Ngươi thân là Quỷ chủ, tu luyện bình thường đối với ngươi cũng vô dụng, khó trách ngươi đến Vô Trần Sơn cũng là vì muốn đến chỗ không người.”
Tuy vậy, hắn vẫn do dự: “Chỉ là……”
Khanh Linh thấy hắn ôm Tiểu Kim Uyên giống như ôm thứ gì đó vô cùng nóng, thấp thỏm bất an, bèn nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nơi này còn có khách, không tiện rời đi.”
Tống Đoan tức khắc nhìn về phía Cố Vọng.
Cố Vọng cũng nhướng mi: “Vậy là bởi vì ta?”
Khanh Linh: “Ta không thể bỏ ngươi một mình ở nơi này.”
“Như vậy sao.”
Cố Vọng mỉm cười: “Vậy chi bằng, ta cùng ngươi đi một chuyến.”
Khanh Linh không chút nghĩ ngợi: “Không được.”
“Vì sao?” Cố Vọng lười biếng chống cằm, vô cùng quan tâm nói,“Không thể vì ta mà làm ngươi chậm trễ.”
Đương nhiên là bởi vì Lâm Ngân Chi cũng ở đó.
Huống hồ Lâm Ngân Chi đến nơi đó còn bị thương, nếu trước đó Cố Vọng lại đánh nhau với y thì sẽ như thế nào, nếu Cố Vọng cũng bị thương, há chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Chẳng thà cứ yên tĩnh ở đây, đừng làm kịch bản thêm rối tung không được sao?
“Không hề chậm trễ.”
Khanh Linh tự quyết định, “Ta vui.”