Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 91
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:28:06
Lượt xem: 6
Lui một vạn bước mà nói, nếu như chuyện đó thật sự là hắn làm, vậy hắn cũng không hành động như thế.
Khanh Linh cảm thấy hắn có thể đường hoàng, nghênh ngang ở trước mặt mọi người nuốt Hỏa hồn của những người đó.
Chứ không phải ban đêm sử dụng quỷ tu lén lút lấy Hỏa hồn người khác.
Cố Vọng không nghe được câu trả lời, bám riết không tha mà gọi: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh không chút cảm xúc nói: “Trực giác.”
Nga
Cố Vọng dừng một chút: “Cái gì?”
“Không có chứng cứ.”
Những cái đó đều là suy nghĩ của Khanh Linh, xác thật không có bất kỳ chứng cứ nào.
Trong giọng nói nàng mang theo sự buồn ngủ nặng nề: “Cho nên trong tiềm thức cảm thấy, không phải là ngươi làm.”
Cố Vọng im lặng một lát, cười khẽ: “Vậy nếu thật sự là ta làm thì sao?”
Lần này Khanh Linh không nói gì, nàng vươn tay từ trong chăn ra, khép sát hai ngón tay lại với nhau.
Cố Vọng hơi nhướng mày, vừa xem đã hiểu ý nàng.
Hắn rốt cuộc cũng buông tha cho Khanh Linh: “Ngủ đi.”
Cố Vọng đang muốn rời đi, Khanh Linh đột nhiên lên tiếng: “Từ từ.”
Cố Vọng rũ mắt, nhìn bàn tay đưa ra từ trong chăn, lần này, khoảng cách giữa các đầu ngón tay rút ngắn lại một đoạn, buồn ngủ nặng nề như vậy mà điểm khoảng cách này cũng nhận ra rõ ràng.
Giọng nói của Khanh Linh rất nhẹ: “Cố Vọng, ta nói lời giữ lời.”
Khóe miệng Cố Vọng hơi nhếch lên.
Còn người trong chăn dường như nói xong câu đó liền đi vào giấc ngủ, không còn chút động tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/91.html.]
Cố Vọng nhìn chằm chằm tấm chăn phồng lên hồi lâu, sau đó không nói lời nào mà rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau.
Khanh Linh còn ngủ, Tiểu Kim Uyên đã bò dậy, nó ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống xem.
Nghe thấy động tĩnh Khanh Linh tỉnh dậy, nó quay đầu lại: “Tối hôm qua ta đã mơ một giấc mơ.”
Khanh Linh bị Cố Vọng làm phiền lúc nửa đêm, lúc này cũng tùy ý hỏi lại: “Mơ cái gì?”
Tiểu Kim Uyên lòng còn chút sợ hãi: “Ta mơ thấy Cố Vọng đến, còn đứng trên đầu giường nói chuyện với ngươi rất lâu, ta còn tưởng hắn sẽ gi.ế.c chúng ta.”
Khanh Linh:……
Nàng sờ sờ đầu của nó, mặt không biểu cảm nói: “Ác mộng thôi.”
Tiểu Kim Uyên vỗ vỗ ngực: “Đúng vậy, mơ thấy Cố Vọng, không phải ác mộng còn là gì!”
Khanh Linh hơi mỉm cười: “Ừm, không sai.”
Tống Đoan đã sớm đứng trước cửa phòng, thấy Khanh Linh đi ra, lập tức nói: “Mọi người đều đang chờ ngươi.”
Mọi người?
Khanh Linh đi xuống lầu mới biết được hắn nói mọi người là có ý gì, dưới lầu không chỉ có người Nam Sở Môn, còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Lâm Ngân Chi rũ mắt ngồi uống trà.
Còn Cổ Vũ Yên lại nhìn cô cười ôn hòa: “Khanh Linh cô nương.”
Khanh Linh yên lặng nhìn về phía Tống Đoan.
Tống Đoan nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên của Vân Cữu Phong, hai vị này đều là người xuất sắc của Vân Cữu phong, một đoàn chúng ta tương trợ lẫn nhau.”
Vai chính đều ở đây cả.
Chỉ là...sao nàng cũng ở đây ?