Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đã yêu thì không nên chậm trễ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:30:14
Lượt xem: 120

Lục Tinh quen biết anh em họ vào năm 5 tuổi. Năm đó con ch.ó cô nuôi

còn cắn anh đến nỗi phải khâu sáu mũi, năm bảy tuổi cô theo họ trở về nhà

họ Phó, mười bảy tuổi cô xuất ngoại, sau đó không về nữa, dù bây giờ

quay về cũng sẽ không trở lại nơi đã từng đã là 'Nhà'.

Cảnh Tâm không hiểu, nhưng Phó Cảnh Sâm rất rõ ràng.

Bình thường anh rất ít vào weibo, bây giờ lại lấy điện thoại, mở những tấm

ảnh chụp kia ra xem, chỉ vẻn vẹn có một tấm hình chụp được một bên mặt

cô. Vẫn giống với sáu năm về trước anh tình cờ trông thấy trên màn ảnh,

một bên mặt trắng hồng, chỉ vẻn vẹn xuất hiện ba giây.

Hình như... hơi gầy.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái lên màn hình, đáy mắt càng ngày càng

đậm. Mấy phút sau anh cất điện thoại vào, cầm áo khoác lên giường, vừa

xuống tầng vừa khoác vào, vạt áo đong đưa theo từng bước chân. Cảnh

Tâm thấy anh xuống tầng, vội vàng tiến đến trước mặt: "Anh, anh muốn đi

ra ngoài sao?"

"Ừ!" Phó Cảnh Sâm liếc cô em gái một cái, đi ngang qua cô.

"Đợi em một chút, em cũng đi!" Cảnh Tâm giữ c.h.ặ.t t.a.y áo của Phó Cảnh

Sâm.

"Các con muốn đi đâu đấy? Ăn cơm đi." Cảnh Lam Chi đang dọn thức ăn,

thắc mắc nhìn bọn họ.

"Không có việc gì, mọi người ăn đi, con còn có việc, hôm khác lại về."

Phó Cảnh Sâm lườm Cảnh Tâm, ý bảo cô buông tay.

Cảnh Tâm không đồng ý, cố níu góc áo anh trai, hất cằm, miệng lẩm bẩm:

"Không đi thì không đi, hôm khác em tự đi tìm Lục Tinh."

Chậm rãi chạy đến bên cạnh Cảnh Lam Chi, cười hì hì ngồi vào bàn cơm:

"Mẹ, con ăn cơm cùng mẹ, không cần phải quan tâm anh ấy, dù sao anh ấy

sẽ không đói chết."

"Nói bậy bạ gì đấy." Cảnh Lam Chi vỗ nhẹ vào gáy con gái, quay sang

Phó Cảnh Sâm phẩy phẩy tay: "Con bận thì đi đi."

"Vâng." Phó Cảnh Sâm không nói gì thêm, rời đi.

Lái xe được một đoạn, Thời Vực gọi điện thoại đến, giọng lười biếng:

"Xem tin rồi hả? Thấy ảnh chụp chưa?"

Phó Cảnh Sâm lạnh nhạt đáp: "Cậu nói tới tin nào?"

Thời Vực không thể giữ được bình tĩnh nữa, hừ lạnh một tiếng: "Con dâu

nuôi từ bé của cậu bây giờ là người của công ty tôi, chức vị là người quản

lí, tôi giao Tiêu Nghệ cho cô ấy quản lí, hoàn toàn là nể mặt mũi của cậu."

Câu 'Con dâu nuôi từ bé' khiến anh ngây người một chút, lâu rồi không

nghe người ta nhắc đến cụm từ này.

Phó Cảnh Sâm khẽ nhếch miệng, vạch mặt anh ta: "Đừng đội cho tôi cái

mũ cao quá! Cậu có âm mưu gì tôi còn không biết sao?" Nghe thấy Thời

Vực phá lên cười đầu dây bên kia, anh yên lặng vài giây mới nói, "Lần

trước cậu nói tài trợ tiệc rượu là bao giờ tổ chức?"

"Tối thứ tư tuần sau, tầng ba khách sạn Khải Duyệt. Như thế nào... Cậu

muốn tới? Trước kia không phải cậu nói không đến sao?"

"Tôi là nhà tài trợ, đương nhiên phải đi."

Thời Vực lại cười, Phó Cảnh Sâm trực tiếp ngắt điện thoại, giữ nguyên tốc

độ xe tiếp tục chạy về phía trước. Anh còn nhớ một lần tụ tập cách đây đã

nhiều năm, Lục Tinh gọi điện thoại cho anh dè dặt từng li từng tí hỏi anh

có thể ra bến xe đón cô hay không. Khi đó, anh dùng bữa đã được một

nửa, trời đổ mưa rất to, anh mất hơn một tiếng mới tới bến xe. Đón được

cô thì không đưa về nhà mà chở thẳng đến nơi tụ họp, nhưng đám bạn anh

đã chuyển sang câu lạc bộ đối diện.

Khi anh xuất hiện cùng cô, Thời Vực nhíu mày: "Nhặt được cô em gái nhỏ

ở đâu đây?"

Năm đó Lục Tinh mười sáu tuổi, không còn là cô nhóc con nghịch ngợm,

cô rất dễ xấu hổ. Anh nhớ như in khi ấy anh đáp lời: "Cô bé của nhà tôi."

Vừa dứt lời, anh trông thấy Lục Tinh cúi gằm đầu, hai lỗ tai đỏ ửng.

Thời Vực đùa giỡn: "Không phải là con dâu nuôi từ bé chứ?" Anh ta từng

gặp Cảnh Tâm, cũng biết trong nhà Phó Cảnh Sâm có một cô bé tuổi xấp

xỉ Cảnh Tâm, chỉ là cho tới lúc đó vẫn chưa thấy mặt.

Dưới ánh đèn, anh bắt gặp gương mặt Lục Tinh càng lúc càng đỏ, nhất

thời anh lại không muốn phản bác.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Tinh và Diệp Hân Nhiên đuổi Quan Nghị về,

còn hai cô gái đi dạo một chút mới về nhà.

Diệp Hân Nhiên đương nhiên lại đến nhà cô làm ổ, Lục Tinh nở nụ cười

ranh mãnh: "Cậu làm ổ ở chỗ của tớ không sợ Quan Nghị có ý kiến à?"

"Mới có hai buổi tối thôi anh ấy có thể có ý kiến gì chứ. Tiểu biệt thắng

tân hôn mà, tớ còn tính làm ổ ở đây một tuần lễ cơ. Lâu lắm không gặp

cậu, tớ rất nhớ!"

Lục Tinh: "..."

Hai người bọn họ ở cùng một tiểu khu, đi bộ vài phút là đến, làm việc

chung một công ty mỗi ngày đều gặp nhau, có cái gì mà tiểu biệt thắng tân

hôn chứ?!

"Sáng ngày mai tớ về." Lục Tinh mở trang web đặt phòng, "Cậu nhớ kỹ

phải ở đây trông nhà cho tớ!"

"Về nhà họ Phó?" Diệp Hân Nhiên lập tức bật dậy, sau đó mới liếc sang

trang web đặt phòng trên màn hình máy tính cô, "À à... cậu nói là trở về thị

trấn..."

"Ừm!" Lục Tinh nhàn nhạt trả lời, "Quay về xem thử, nhiều năm chưa về

rồi."

"Ừ ừ, về đi về đi. Nếu không thì đợi đến ngày kia, tớ về cùng cậu!" Diệp

Hân Nhiên ân hận, đang yên đang lành nhắc đến nhà họ Phó làm gì chứ.

Nhưng không ngờ Lục Tinh quay qua nghiêm túc hỏi Diệp Hân Nhiên:

"Thật ra tớ đang do dự, có cần quay về nhà họ Phó một chuyến hay

không?"

Diệp Hân Nhiên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, xác định cô rất nghiêm

túc, lập tức duỗi hai tay nhéo má cô, cau mày chửi ầm lên: "Cậu tỉnh táo

một chút được không nào?! Trở về làm gì? Người ta đưa cậu ra nước

ngoài, mong cho cậu đừng trở về thế mà cậu lại quay lại. Coi chừng anh ấy

cho cậu chiếc vé bay thẳng qua Bắc Mỹ bây giờ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/da-yeu-thi-khong-nen-cham-tre/chuong-3.html.]

"Á!" Lục Tinh kêu lên, hai tay xoa mặt: "Làm gì khoa trương như vậy, tớ

cũng đâu còn là nhóc con, Hơn nữa, anh ấy cũng chẳng phải đem bán tớ,

còn trả học phí đại học cho tớ... Tớ chỉ nghĩ có nên trả tiền lại học phí cho

anh ấy hay không..."

Nếu như tính toán, thật sự cô không phải chỉ trả học phí, còn cơm cô ăn

nhà họ Phó hơn mười năm nữa kìa.

Làm sao có thể tính toán như vậy? Trả lại thế nào chứ...

"Phó Cảnh Sâm chẳng nhiều gì chỉ nhiều tiền, người ta thèm quan tâm số

tiền ít ỏi kia của cậu ư? Nếu như cậu chủ động sáp lại gần, không chừng

họ lại ban cho cậu thêm một tờ chi phiếu để cậu cút xa một chút đấy!"

Diệp Hân Nhiên chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngón tay hung hăng chỉ

chỉ vào đầu cô, "Cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện trả tiền, cho tớ làm của

hồi môn đi!"

Lục Tinh cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, giấu đi một chút thất vọng trong

đáy mắt, đầu ngón tay không tự giác siết chặt: "Cậu nói rất đúng."

Từ thị trấn quay về nhà trọ, ngày hôm sau chính là ngày thứ hai, Lục Tinh

dậy thật sớm, tinh thần hăng hái bắt đầu công việc mới.

Tiêu Nghệ vừa ký hợp đồng với Thời Truyền, cộng thêm chuyện chia tay

Giang Hoài nên tâm trạng vẫn chưa tốt, công ty không sắp xếp thêm lịch

trình cho cô ta, tập trung chủ yếu vào bộ phim mới, trả lời phỏng vấn một

vài tạp chí; do vậy Lục Tinh chưa bận lắm.

Ở cùng một thành phố, Lục Tinh biết rõ sớm muộn cũng có một ngày gặp

lại Phó Cảnh Sâm, chỉ không ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy.

Anh đứng ở đại sảnh, đang trò chuyện với ai đó. Ánh đèn pha lê chiếu

xuống, tầng tầng lớp lớp ánh sáng mờ ảo, ấm áp vây quanh anh. Bộ âu

phục càng tôn thêm dáng người cao lớn, mạnh mẽ, đường nét anh tuấn,

anh nở nụ cười lạnh nhạt, một chút phóng khoáng xen lẫn nét lười biếng

mê người.

Anh đẹp trai hơn nhiều so với trước đây, một người đàn ông trưởng thành,

thuần thục và đầy phong độ.

Lục Tinh im lặng một hồi lâu, những xúc cảm bị giam dưới tận đáy sâu tựa

như bị một bàn tay vô hình bóc mở từng lớp từng lớp một... Khoảng cách

cô và người đàn ông ấy càng lúc càng gần. Nhất thời, cô tự dưng muốn

quay đầu rời đi, may mà cô nhịn được.

Cô không có lý do phải đi, cô tới vì công việc mà.

Sau khi tỉnh táo lại, điều cô nghĩ đến lại là... Phải chăng tiện đây cô trả lại

học phí cho anh không? Ái chà... cảm giác thiếu nợ người ta thật không

thoải mái, hơn nữa chẳng biết phải trả lại thế nào... Nếu như cô mở miệng

đòi trả tiền, có khi nào anh nghĩ cô sĩ diện hão không?

Phó Cảnh Sâm quay đầu nhìn về phía Lục Tinh, phát hiện cô đang ngây

người suy nghĩ, anh cũng không nhúc nhích, dường như đợi cô ngẩng đầu.

Ở đây, ngoại trừ phục vụ thì tất cả đàn ông đều diện âu phục, phụ nữ mặc

áo dạ hội, đi giày cao gót; còn cô, áo khoác còn chưa cởi, đi đôi giày thể

thao đứng ở cửa chính, mái tóc buông dài, vén nhẹ vào bên tai, khuôn mặt

nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, trắng hồng... Khi cô vừa đặt chân vào anh đã

trông thấy cô.

"Sao cô đứng ở đây?" Tiêu Nghệ hơi ngạc nhiên, tại sao Lục Tinh đi tới

đây thì dừng lại.

"À... Không, không có gì." Lục Tinh bối rối ngẩng đầu, nở nụ cười áy náy,

"Đi thôi."

"Con dâu nuôi từ bé của cậu đã đến."

Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu lườm Thời Vực chẳng biết đến bên cạnh từ lúc

nào, mỉm cười nhìn sang hai người đang tiến về phía bọn họ... Con dâu

nuôi từ bé của anh.

"Thời tổng!" Lục Tinh cứng ngắc nhẹ gật đầu chào Thời Vực, xoay đó

chậm rì rì quay sang Phó Cảnh Sâm, môi mấp máy rất lâu, mới có thể bật

thành tiếng: "Xin... chào."

"Ha ha!" Thời Vực đột nhiên phá lên cười, Tiêu Nghệ và Lục Tinh đều

ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu ông chủ vui buồn thất thường này đang

cười chuyện gì... Nhất là Lục Tinh, không hiểu sao giọng cười ấy lại khiến

cô rất xấu hổ. Những loại tiệc kiểu này thật ra không cần cô theo, nhưng

chính ông chủ lớn mở miệng yêu cầu cô đến, ý là muốn cô canh chừng

Tiêu Nghệ, tránh cô ta uống say thất thố.

Phó Cảnh Sâm liếc Thời Vực một cái, anh ta hiểu ý quay sang nói với Tiêu

Nghệ: "Để tôi giới thiệu đạo diễn Phùng cho cô, vừa rồi anh ta có nhắc đến

bộ phim mới đang rục rịch khởi quay."

Tiêu Nghệ đi theo Thời Vực. Lục Tinh nghĩ, ông chủ và nghệ sĩ của cô

đều đi rồi, cô định cất bước đi theo.

"Đợi một chút!" Phó Cảnh Sâm gọi cô lại.

Giọng nói vẫn như lúc trước, vẫn trầm thấp êm tai, Lục Tinh nửa bước

cũng chưa kịp bước, đứng yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nặn nụ

cười: "Đã lâu không gặp!"

Đã lâu không gặp, Phó Cảnh Sâm.

Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng:

"Tôi còn tưởng em không quen biết tôi."

"Làm sao có thể không quen..." Lục Tinh vẫn cười. Biết nhau năm 5 tuổi,

sống chung cùng một mái nhà suốt mười năm, lại tự anh chọn trường đại

học cho cô, chọn xong chuyên ngành, rồi đưa cô một tấm vé máy bay, còn

giúp cô đóng tất cả học phí đại học, không cho cô cơ hội từ chối. Huống gì

cô còn nợ anh nhiều tiền và ân tình như vậy.

Lục Tinh rất muốn nói, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh.

"Phó tổng!" Một người đàn ông trung niên, bụng phệ đột nhiên đến gần,

tay ông ta cầm ly vang đỏ, có lẽ đã ngà ngà say, không chú ý đến sắc mặt

Phó Cảnh Sâm đang khá khó chịu vì bị cắt ngang, ông ta cười ha ha:

"Chúng tôi sắp khai trương cửa hàng mới, đến lúc đó muốn mời cô Trình

Phi tới cắt băng, rất hân hạnh mời Phó tổng cùng đến?"

Lục Tinh trợn tròn mắt, mím mím môi 'Giờ cô có thể đi rồi chứ?' Vừa nghĩ

vừa nhấc chân chuẩn bị chuồn, kết quả người nào đó nhanh tay lẹ mắt bắt

lấy cánh tay cô, giọng mất kiên nhẫn: "Tôi không phải người quản lí của

Trình Phi, cũng không phải ông chủ công ty của cô ta, hành trình của cô ta

tôi không rõ."

Loading...