Đại Ca Trường Học Say Mê Tôi - Chương 1-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:54:11
Lượt xem: 1,000
Sau khi đăng cái ảnh đen trắng của mình lên mạng xã hội, cái tên oan gia kia đã chạy đến nhà tôi, ôm lấy ảnh tôi mà khóc lóc thảm thiết.
"Tao còn chưa được ngủ với mày mà, sao mày c.h.ế.t rồi?"
"Mày không phải thích cơ bụng à? Tao luyện tập chăm chỉ lắm đấy."
"Mày không phải thích màu hồng à? Nhìn cơ n.g.ự.c tao này, không ai hồng bằng tao đâu, mày sống lại đi, sống lại đi, tao cho mày sờ, cho mày ngậm vài cái."
Vừa nói, hắn vừa rưng rưng nước mắt cắn áo mình, tay sờ soạng cơ bụng.
Tôi đang nằm trên giường bệnh xem camera giám sát vì nhổ răng, mặt mày tái mét.
Không phải chứ, tên biến thái này muốn ngủ với tôi á? Thật luôn hả?
Về đến nhà, đang định cười nhạo hắn một trận thì tôi sững sờ trước đống quần áo vương vãi khắp phòng.
1
"Tạ Cẩn Du, tao sai rồi, tao không nên lén mặc quần lót của mày tuần trước, không nên lén uống nước của mày hôm kia, càng không nên lén ôm mày lúc mày ngủ, những chuyện này tao sẽ không làm nữa, mày sống lại được không?"
"Tao không mua VIP nữa, tao xem quảng cáo 60 giây để mày sống lại."
"Tao còn chưa được ngủ với mày mà, sao mày c.h.ế.t rồi?"
"Mày không phải thích cơ bụng à? Tao luyện tập chăm chỉ lắm đấy."
"Mày không phải thích màu hồng à? Nhìn cơ n.g.ự.c tao này, không ai hồng bằng tao đâu, mày sống lại đi, sống lại đi, tao cho mày sờ, cho mày ngậm vài cái."
Lúc này tôi đã quên cả đau, thuốc tê làm tôi hơi choáng váng.
Không phải chứ, người đang nói này là cái tên hàng xóm kiêm oan gia ngạo mạn như con khỉ đột của tôi á?
Sao lại khóc lóc như vậy?
Bác sĩ bên cạnh thấy vậy, không nhịn được cười thành tiếng, cái nhíp trên tay bỗng nhiên kẹp vào lưỡi tôi, làm tôi giật nảy mình.
"Xin lỗi nhé, lần đầu tiên thấy bạn trai biết làm nũng như vậy, hơi bất ngờ và buồn cười."
Mắt tôi trợn tròn, bạn trai? Mắt bác sĩ này có vấn đề à?
Không nhìn ra trong video giám sát là thằng nhóc này đang gây sự với tôi sao?
Hắn làm vậy, chắc chắn là đang chọc tức tôi, sỉ nhục tôi.
Nếu tôi thật sự c.h.ế.t rồi, chẳng phải vừa lòng hắn sao?
Dù sao nếu không có tôi, sẽ không có ai vạch trần chuyện xấu của hắn, vậy thì trong mắt người khác, hắn là một người hoàn hảo, người theo đuổi hắn chắc chắn sẽ xếp hàng dài.
"Anh ta là oan gia của tôi, hôm qua chúng tôi còn đánh nhau, trên eo tôi còn có vết cắn của anh ta đây này."
Sợ bác sĩ không tin, tôi vén áo lên, để lộ vết cắn tím bầm.
Đang định giải thích thì Bách Lý Thành trong video vừa nói vừa rưng rưng nước mắt cắn áo mình, tay sờ soạng cơ bụng.
Trong nháy mắt, mặt tôi tái mét.
Không phải chứ, tên biến thái này muốn ngủ với tôi á? Thật luôn hả?
Giờ có giải thích bác sĩ cũng không nghe nữa.
"Trẻ thật là tốt, biết chơi đấy."
Tôi không phải, tôi không biết chơi.
Thôi, đau răng đã muốn c.h.ế.t rồi, còn giải thích gì nữa.
Đây là hình tượng của Bách Lý Thành, liên quan gì đến tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-ca-truong-hoc-say-me-toi/chuong-1-2.html.]
Về đến nhà, định nhân chuyện hôm nay mà cười nhạo hắn một trận, nhưng lại phát hiện quần áo vương vãi khắp nơi.
2
Nắm đ.ấ.m lập tức cứng lại.
Tối qua tôi đau răng không ngủ được, bực mình dậy giặt hết quần áo bốn mùa trong tủ.
Dùng hết cả chai nước giặt, tay bong cả da.
Giờ thì sao, hắn nằm ngủ trên đó, còn khóc lóc.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Bẩn c.h.ế.t đi được.
"Bách Lý Thành, mày bị điên à?"
Vừa dứt lời, người dưới đất liền lăn đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi.
Tôi càng vùng vẫy, hắn càng ôm chặt hơn.
"Đồ ngu... mau... buông tao ra, sắp c.h.ế.t ngạt rồi."
Vừa dứt lời, động tác của Bách Lý Thành khựng lại một chút.
Sau đó liền di chuyển đầu đến xương quai xanh của tôi.
Cái nóng đột ngột ập đến khiến tôi sững người.
Hắn khóc thật sao?
Không thể nào, Bách Lý Thành từ nhỏ đã khác người.
Năm tuổi bị áp xe hậu môn, mổ sống để nặn mủ, đau đến toát mồ hôi mà không khóc một tiếng, bác sĩ còn nói, đứa trẻ này cực kỳ ổn định về mặt cảm xúc, biết mình nên làm gì vào lúc nào.
Mười tuổi đánh nhau với đám học sinh lớp trên vì sân bóng rổ, đầu bê bết m.á.u vẫn ngồi đó cười với tôi.
Lúc đó tôi đã xác định, chọc ai cũng đừng chọc Bách Lý Thành.
Nghĩ đến đây, tôi run lên vì sợ hãi.
Bách Lý Thành chắc là nhận ra sự phản kháng của tôi.
Không chút do dự cắn một cái vào xương quai xanh của tôi.
"Hự... mày lại cắn tao, đồ khốn, buông ra."
Tôi kéo cổ áo, nhìn vết cắn hằn sâu trên xương quai xanh.
Muốn đánh thằng nhóc này quá, tuần trước, hay tuần trước nữa mới cắn, sắp lành rồi, lại cắn vào đúng chỗ cũ.
"Tạ Cẩn Du, mày đúng là khỏi sẹo quên đau, vậy thì, tao sẽ khiến vết sẹo của mày không bao giờ lành, nhớ kỹ, lần sau còn dám lấy bản thân mình ra đùa giỡn, còn dám lừa tao, tao sẽ cắn xé thịt mày."
Hắn lau môi, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.
Biểu cảm này khiến tôi nuốt ngược lời định nói vào bụng.
Thôi được rồi, đánh không lại, chẳng lẽ tôi còn không trốn được sao?
Nhưng mà lời này nói thật sự khó hiểu, tôi chỉ là một sinh viên đại học đi khám nha khoa thôi. Tôi đùa giỡn cái gì, rõ ràng là hắn đang đùa giỡn có được không?
Ai biết tôi nghe hắn tỏ tình, dù biết là giả nhưng đời nào được tỏ tình nên tôi vẫn không nhịn được mà tim đập nhanh hơn.
Nếu không phải tôi chạy nhanh, bác sĩ nha khoa kia đã đưa tôi đến khoa tim mạch rồi.
Chưa kịp hỏi, Bách Lý Thành đã sập cửa bỏ đi.
Để lại tôi ngơ ngác chỉ biết thu dọn đồ đạc về ký túc xá.