Đại Lão Trừ Tà Vả Mặt Em Gái Trà Xanh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-21 00:14:21
Lượt xem: 2,234
17
Quay phim xong vừa hay đến giờ ăn trưa.
Phạm Tử Hân nhìn tôi với vẻ mặt khó coi, nặn ra một nụ cười xin lỗi trước mặt mọi người.
"Xin lỗi nha, chị Phạm, dù sao chiều nay chị cũng không có cảnh quay, vừa hay về nhà. Nên không đặt cho chị, chị sẽ không trách tôi chứ."
Lời cô ta vừa dứt, Lục Định Bách lập tức cười híp mắt nói: "Tiểu Phạm, tôi ăn không hết nhiều như vậy, hai ta cùng ăn chung đi, tôi chia cho cô một nửa."
Lúc này, chị Nhã Phi vẫn luôn im lặng đột nhiên cũng lên tiếng gọi tôi: "Phạm tiểu thư, phần của tôi rất nhiều, cùng ăn đi."
Cô ta vừa dứt lời, Tô Nghiệp Thành ở bên cạnh kết thúc quay phim đi tới, trong tay cũng cầm cơm hộp: "Diệu La, cùng ăn cơm đi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hậu cần, nhân viên công tác và diễn viên quần chúng vẫn đang dọn dẹp hiện trường đều dựng thẳng tai lên.
Không ai ngờ rằng, người diễn viên quần chúng nhỏ bé vừa rồi còn chẳng ai thèm để ý, bây giờ lại trở thành miếng bánh thơm ngon.
Ba người họ nhìn nhau, đồng thanh nói: "Vậy chúng ta cùng ăn đi."
Một bàn bốn ghế.
Vừa hay thừa ra một người.
Phạm Tử Hân bất mãn nhìn tôi, bưng cơm đứng một bên, lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Thấy tôi không ngồi xuống, cô ta nhẹ nhàng đưa tay xoa trán, nhân cơ hội ngồi xuống: "Hôm nay chưa ăn sáng, hơi bị tụt huyết áp. Đúng rồi, chị Phạm à, chỗ này chật chội như vậy, mấy người diễn viên quần chúng các chị không phải có chỗ ăn riêng sao?"
Nói thật, ngửi thấy mùi thịt nồng nặc trên người chị Nhã Phi, tôi thật sự không còn chút khẩu vị nào, tôi đang định rời đi.
Tô Nghiệp Thành thấy vậy lập tức nói: "Tôi đi cùng cô."
Lục Định Bách cũng đứng dậy: "Tôi cũng đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-lao-tru-ta-va-mat-em-gai-tra-xanh/chuong-10.html.]
Chị Nhã Phi cũng đứng lên.
Chỉ còn lại mình Phạm Tử Hân tức giận đến mức muốn c.h.ế.t đi sống lại, giơ tay hất tung cả khay cơm.
18
Sau khi tan làm, tôi vừa bước ra khỏi phim trường, một trợ lý bước xuống từ chiếc xe bảo mẫu phía trước.
Tôi liếc nhìn cô ta một cái, đi theo cô ta lên xe.
Trên xe quả nhiên là chị Nhã Phi.
Toàn bộ phía sau xe bảo mẫu được dán thảm treo tường thêu bằng chỉ vàng.
Đầu hè, chị ta vẫn mặc hai lớp áo dài tay.
Tôi lên xe, chị ta ra hiệu cho trợ lý xuống xe, lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
Xe chạy nửa tiếng thì dừng lại.
Chị ta mở mắt: "Cô không hỏi là ai, đã đi theo lên xe rồi."
"Trên người trợ lý của chị có mùi giống chị."
"Ồ? Mùi gì?" Chị Nhã Phi tẩy trang, sắc mặt vàng vọt.
"Mùi thịt."
Sắc mặt chị Nhã Phi thay đổi trong nháy mắt.
Chị ta là bạn tốt của Tô Nghiệp Thành, chú ý đến tôi là vì chuỗi vòng tay tôi đưa cho Tô Nghiệp Thành, từ lúc khai máy cho đến khi quay phim, chị ta vẫn luôn quan sát tôi.
Thấy tôi nói trúng tim đen, chị ta cũng không giấu diếm nữa.
"Phạm tiểu thư, cô vừa đến gần tôi, nó liền yên tĩnh lại. Tôi tìm cô, là muốn hỏi cô có thể giúp tôi không?"