Đại Lão Trừ Tà Vả Mặt Em Gái Trà Xanh - Chương 24: Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-05-21 00:29:29
Lượt xem: 3,027
Nhìn kỹ, vậy mà lại là cô phóng viên nhỏ trên thảm đỏ ngày hôm đó.
Điện thoại của cô ta vẫn đang phát sóng trực tiếp, chiếc máy quay trên tay đã biến thành vũ khí.
Ngay trong nháy mắt lão Tần đưa tay về phía tôi, một tiếng "ầm" vang lên, máy quay trực tiếp đập vào người ông ta.
Sau đó lại thêm một phát.
Lão Tần hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Lúc ông ta mất ý thức, hắc khí trên người bắt đầu quấn quanh, tôi dùng m.á.u làm bùa, nhanh chóng khống chế linh hồn còn sót lại này.
Ác nghiệp sắp thành quỷ chưa thành.
Đây là loại cuối cùng trong năm loại quỷ, nợ con cái, nghiệt quỷ.
Trải qua biến cố này, xe cứu thương và cảnh sát giao thông cũng nhanh chóng đến hiện trường.
Tôi nhìn cô phóng viên nhỏ, mắt cô ta sáng rực nhìn tôi, giống như nhìn thấy thần tượng.
"Cảm ơn cô." Tôi nói xong liền nhanh chóng đi về phía Tô Nghiệp Thành.
Cô phóng viên nhỏ gọi tôi từ phía sau: "Chị Diệu La, em sẽ giữ bí mật cho mọi người."
35
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Phạm Tử Hân đi theo phía sau bị bắt tại trận, cho dù cô ta có ăn vạ, giở trò gì, cũng không thể nào trốn thoát sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi không quay về nhà họ Phạm nữa.
Chứng minh thư và hộ khẩu làm ở nhà họ Phạm lần trước, thật ra là để dọn ra ngoài, một người một hộ khẩu.
Còn về việc đóng phim, mặc dù là chuyện thú vị, nhưng cũng phải xem duyên phận.
Bây giờ việc tôi muốn làm nhất, vẫn là quay về tặng quà cho Sư phụ.
Tô Nghiệp Thành đến nhà ga tiễn tôi đến đạo quán, hai tay đều xách đầy đồ, trợ lý nhỏ phía sau còn mang theo rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-lao-tru-ta-va-mat-em-gai-tra-xanh/chuong-24-hoan.html.]
Tôi há hốc mồm có chút khó xử: "Tôi… có lẽ chắc là ăn không hết nhiều như vậy."
Anh ta đưa tay búng vào trán tôi một cái: "Vậy chúng ta đều không ăn sao?"
Giây tiếp theo tôi trợn to hai mắt.
"Các anh. . . các anh?"
"Cùng đi. Tôi đã nói rồi."
"Nhưng mà phim của anh, còn có quảng cáo. . ."
Tô Nghiệp Thành cười: "Tôi đã xin nghỉ ba tháng. Ngày hôm đó trên cầu, việc đầu tiên sau khi tôi mở mắt ra, chính là nghĩ, nếu cô rơi xuống, cô lại không biết bơi. . . Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai."
"Nhưng mà, nhưng mà. . ." Tôi vậy mà lại nói lắp.
"Cô sợ học không được sao? Tôi là một người thầy rất giỏi." Ánh mắt anh ta sáng rực.
Trợ lý nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự chỉ là dạy bơi thôi sao?"
Mặt tôi nóng bừng.
Quay về đạo quán, tôi bất ngờ nhìn thấy Sư phụ đang đứng trước cổng núi.
Uy nghiêm, trầm mặc, tiên phong đạo cốt.
Mũi tôi cay cay, chạy tới, nhào vào lòng ông.
Sư phụ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Áo mới làm đấy, làm gì, làm gì."
Tôi sụt sịt.
Sư phụ như lâm đại địch, đẩy tôi ra: "Đi, đi mà lau lên người chồng của con đi."
Tôi cắn môi, lau hết nước mắt lên người Sư phụ.
"Con không thèm."
---
Tính ra nên có phần trừng trị lão già họ Phạm và mẹ kế nữa thì hay !
-Hoàn-