Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Minh Tinh - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:36:26
Lượt xem: 893

"Vân Yên" giúp Phó Nguyên An giành được giải thưởng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất của giới điện ảnh trong nước.

Ngày anh nhận giải, tôi đang lái xe trên đường đến Vân Nam, hai ngày sau mới xem lại buổi phát sóng đó ở ven hồ Nhĩ Hải.

Trên màn hình, Phó Nguyên An để tóc húi cua, khẽ nhếch mép đã khiến khán đài reo hò không ngớt.

Anh cầm cúp nói: "Có thể nhận được giải thưởng này, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là quản lý của tôi, Kiều Hi, trong mắt tôi cô ấy chính là một bug, luôn luôn nằm ngoài dự đoán, luôn luôn mang đến bất ngờ, cô ấy xứng đáng là quản lý vàng."

Người dẫn chương trình hỏi anh, tự nhận mình là người như thế nào.

Phó Nguyên An suy nghĩ một chút, nở nụ cười bất cần đời.

Anh nhìn vào ống kính, lại như đang nhìn tôi qua ống kính nói: "Tôi là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất do một người nào đó tạo ra."

Tôi không nhịn được cười.

Anh tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có một việc muốn tuyên bố."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Phó Nguyên An hít sâu một hơi, hôn lên chiếc cúp, toát lên vẻ bình thản sau khi bộc lộ tài năng.

"Tôi muốn giải nghệ."

Khán đài xôn xao.

Phó Nguyên An nói: "Cảm giác đứng ở đây tôi đã trải nghiệm rồi, đời người ngắn ngủi, tôi còn phải tiếp tục chinh phục những lĩnh vực khác."

Anh dừng lại một chút, cười nói: "Nguyên nhân chủ yếu là, người nào đó nói cô ấy sẽ không bao giờ dành tình cảm cho tác phẩm nghệ thuật nữa, vậy thì tôi sẽ không làm tác phẩm nghệ thuật nữa."

Đối với chuyện này, tôi chỉ có thể dùng một từ để hình dung.

Bất cần.

Nhớ ra còn chưa chúc mừng anh, tôi cầm điện thoại chụp một bức ảnh hồ Nhĩ Hải gửi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-minh-tinh/chuong-13.html.]

Chữ còn chưa gõ xong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:

"Tôi nghĩ em tự chụp một tấm tôi sẽ thích hơn."

Tôi quay đầu lại, thấy Phó Nguyên An đeo kính râm, vội vã bước đến, anh thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng kịp."

Tôi đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Sao anh lại đến đây?"

"Em còn chưa cho tôi câu trả lời mà?"

"Câu trả lời gì?"

"Chính là... chẳng phải em đã nói lợi ích quan trọng hơn tình cảm sao? Vậy chúng ta tiếp tục phát triển mối quan hệ lợi ích đi."

Tôi hơi khó hiểu: "Anh không nhận được thư xin nghỉ việc của tôi sao?"

Phó Nguyên An hắng giọng: "Nhận được rồi, cho nên tôi muốn hỏi, công ty tương lai em còn tuyển người không? Tôi dẫn theo nghệ sĩ của công ty tôi đầu quân cho em nhé."

Tôi: "..."

Tôi không để ý đến anh, tiếp tục đi dọc bờ biển.

Phó Nguyên An sải bước đuổi theo phía sau, lải nhải không ngừng:

"Em suy nghĩ kỹ đi, đợi khi quan hệ của chúng ta vững chắc rồi, rồi chuyển sang mối quan hệ tình ái không vững chắc."

Tôi: "Xem tình hình đi."

"Tình huống nào thì em mới cân nhắc?"

Tôi nhìn hoàng hôn buông xuống mặt biển xanh thẳm, như ánh sao lấp lánh, vô thức mỉm cười:

"Đợi khi những ngôi sao tôi để ý tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu của riêng mình, con đường ngôi sao rộng mở."

-Hết-

Loading...