Đại Nương Ta Là Đồ Tể Mổ Lợn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:35:00
Lượt xem: 195
Ta trở thành con gái của nàng.
Nàng dẫn ta đi phát trứng gà đỏ cho hàng xóm láng giềng, mọi người đều nói bình thường nàng rất tiết kiệm, không ngờ lại có thể hào phóng như vậy.
Thật ra, nếu không có tên tú tài kia đến đòi tiền, nàng đã có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.
Nhưng nàng quanh năm chỉ có hai bộ đồ vải thô vá chằng vá đụp, thay phiên nhau mặc, mùa đông thì mặc thêm một chiếc áo bông bên trong.
Tóc dùng vải xanh lam quấn lại, không có một món trang sức nào.
Càng không cần phải nói đến son phấn, nàng sống chẳng giống một người phụ nữ chút nào.
Nhưng nàng ăn uống rất được, tuy rằng không có gạo trắng, nhưng hầu như ngày nào cũng có thịt cá.
Vừa hay, trong mắt ta cũng chỉ có cơm.
Tuy nhiên nàng vẫn may cho ta một bộ quần áo vải bông, xé hai dải vải đỏ, buộc thành hai búi tóc trên đầu cho ta.
Ta gọi nàng là mẫu thân, cả người nàng run lên!
Mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói không phải là tiểu thư khuê các gì, gọi cái gì mà mẫu thân.
Ta gọi nàng là nương, nàng cũng không đáp, suy nghĩ hồi lâu bảo ta gọi nàng là đại nương.
Ta ưỡn n.g.ự.c nhỏ đi theo đại nương bày hàng, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Ta đã sáu tuổi.
Có bà mối đến cửa, muốn mai mối cho nàng.
Là Trương Thiết Tượng, thê tử của hắn đã mất ba năm, hắn cũng đã nguôi ngoai nỗi buồn, đồng ý tìm người khác để sống tiếp quãng đời còn lại.
Tinh Lan
Nhà Trương Thiết Tượng còn có một đứa con trai, tên là Thạch Đầu, lớn hơn ta hai tuổi.
Từ khi bà mối đến nhà ta nói chuyện này, Thạch Đầu ngày nào cũng chạy đến nhà ta.
Bởi vì cơm đại nương nấu rất ngon, hầm canh xương bằng lửa nhỏ, hương thơm có thể bay xa ba con ngõ.
Thạch Đầu uống đến mê mẩn: “Nương, cho con thêm một bát nữa.”
Đại nương mắng nó là đồ con thỏ, còn nói nhăng nói cuội, lão nương ném ngươi ra ngoài…
Nhưng nàng chưa bao giờ ném nó ra ngoài cả.
Nàng rất thích trẻ con.
Đáng tiếc Thạch Đầu không thể trở thành con trai của đại nương, cha nó là Trương Thiết Tượng cuối cùng lại đổi ý, thành thân với Vương Tam Nương bán đậu hủ.
Ta thấy Vương Tam Nương chỉ trắng trẻo hơn một chút, hay cười hơn một chút, dung mạo cũng không xinh đẹp hơn đại nương là bao, nhìn kỹ lại, đại nương không hề xấu.
Lúc nàng cười trông còn đẹp hơn, giống như một mặt trời lớn, rực rỡ chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-nuong-ta-la-do-te-mo-lon/chuong-6.html.]
Giọng cười vang như chuông!
Nhưng Trương Thiết Tượng lại nói nam tử hán đại trượng phu, không muốn tìm một người thê tử có sức lực còn lớn hơn mình.
Ngay cả vị thư sinh viết thư thuê cũng lắc đầu ngâm nga: “Nữ tử phải yếu đuối mong manh như liễu mới khiến người ta thương xót.”
Thương xót cái rắm!
Tối hôm đó ta nhân lúc trời tối, múc một gáo phân heo, ném thẳng vào cửa nhà Trương Thiết Tượng.
Chuyện đại nương không thành, xung quanh khó tránh khỏi những lời bàn tán xì xào, đại nương vẫn như thường lệ ngày ngày bán thịt, trên mặt không có chút thay đổi nào.
Có người nhiều chuyện cố ý hỏi nàng: “Ngươi nói xem Vương Tam Nương kia cũng đã lớn tuổi rồi, Trương Thiết Tượng đây là cưới nương về hầu hạ sao.”
“Ta thấy Giang đại tẩu ngươi còn tốt hơn Vương Tam Nương nhiều, ít nhất thì quầy thịt của ngươi kiếm được nhiều hơn quán đậu hủ của ả ta.”
“Đáng tiếc, Trương Thiết Tượng sao lại không cần ngươi, mà lại muốn Vương Tam Nương chứ.”
Sao những người này lại lắm chuyện như vậy!
Ta đã sáu tuổi rồi, ở cái chợ này lâu như vậy, cũng có thể nghe hiểu được lời hay ý đẹp.
Rõ ràng là đang chế nhạo đại nương không ai thèm lấy!
Ta chống nạnh…
“Bịch!” Con d.a.o của đại nương bị ném lên thớt.
“Lão nương từ đầu đến cuối có nói muốn gả cho hắn Trương Thiết Tượng sao? Mặt mũi đen như đ.í.t nồi, hàm răng vàng khè hôi thối, ai thèm hắn ta chứ.”
Ai mà chẳng coi trọng ngoại hình!
Đừng nhìn nàng như vậy, từ trước đến nay nàng chỉ thích những chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo.
Đặc biệt là nàng chỉ ngưỡng mộ người đọc sách.
Tâm tư của nàng bị vạch trần, trở thành trò cười cho mọi người sau bữa cơm chiều.
Lại nói nàng bị người đọc sách ruồng bỏ, vậy mà vẫn không c.h.ế.t tâm.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, làm một việc còn khiến người ta phải kinh ngạc hơn.
Nàng cho ta đi học ở trường.
Nàng thích người đọc sách, nhưng không chỉ thích đàn ông đọc sách.
Trong lòng nàng, người đọc sách không có mùi hôi, toàn thân tỏa ra hương thơm của tri thức.
Đó là một trường nữ sinh trong trấn, chuyên dành cho những tiểu thư khuê các nhà giàu có.