Đại Sư Huynh “Kiều Nhược” Của Ta - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:48:23
Lượt xem: 1,159
2
Ta hôn mê rất lâu, lâu đến mức còn mơ thấy lúc mới lên núi.
Từ khi mẫu thân mất, phụ thân lấy kế mẫu, chưa đầy hai năm đã nghe lời kế mẫu đưa ta đến đây.
Thực ra ta không trách phụ thân, ta ở đây còn vui vẻ hơn ở nhà.
Các sư huynh sư tỷ đều rất yêu thương ta.
Hơn nữa, ta còn gặp được người trong lòng.
Tư chất ta bình thường, làm gì cũng vất vả hơn người khác.
Nhưng người ta thích lại như trăng trên trời, từ khi còn trẻ đã là kỳ tài.
Ta nghe các sư thúc sư tôn nói, huynh ấy là thiên tài tu chân hiếm có.
Có thể lĩnh ngộ được những bí mật sâu xa hơn giữa trời đất, có lẽ sẽ thành công độ kiếp phi thăng tiên giới.
Ta suy nghĩ một chút, vẫn là chôn giấu tâm ý này trong lòng.
Nhưng cuối cùng, lại mơ thấy Liễu Phù Phong từ biệt Thái Hư Tông, trong ánh sáng vàng rực rỡ phi thăng thành công.
Ta ở phía sau huynh ấy, đuổi theo huynh ấy, nhưng mãi cũng không đuổi kịp.
Gió thổi từ khắp nơi đều mang theo lời vĩnh biệt, ta biết, đời này ta có lẽ sẽ vĩnh viễn không còn ngày gặp lại huynh ấy nữa.
"Lâm Lang."
Ta đang khóc, bỗng nhiên cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi.
"Mơ thấy gì vậy?" Đối phương cười vui vẻ, "Trong mơ có ta không?"
"Há miệng ra, uống chút nước."
Ta nuốt nước mát lạnh, cổ họng khô khốc ngứa ngáy thoải mái hơn rất nhiều.
Uống thêm một ngụm lớn nữa, ta mới mở mắt ra, bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, ta đưa tay che mắt.
Mãi đến khi thích ứng được một lúc, mới nhìn rõ người đang ôm ta là ai.
Vẻ ngoài của người trước mắt còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Dù cho huynh ấy đã mù mắt, nhưng vẻ đẹp vô tận ấy vẫn không thể che giấu.
Giống như thanh bảo kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, soi sáng cả căn phòng, rực rỡ vô song, sắc bén đến mức không dám nhìn thẳng.
Quả không hổ danh là người đứng đầu bảng mỹ nam Tu chân giới.
"Sư huynh!"
Ta giật mình, nắm lấy tay huynh ấy, thuận thế bắt mạch.
May quá, mạch tượng bình ổn, sắc mặt bình thường, xem ra đã giải được độc dược.
Chiếc chăn mỏng đắp trên người huynh ấy trượt xuống, ta lúng túng kéo vạt áo lỏng lẻo bên cạnh lên.
Liễu Phù Phong chớp chớp mắt, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ mờ mịt.
Tuy biết huynh ấy đã mù từ lâu, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn khiến ta có chút xấu hổ.
Giây phút xuống giường, hai đầu gối ta bủn rủn, eo bị siết chặt.
"Lâm Lang."
Ta miễn cưỡng cười với huynh ấy: "Không, không sao, chỉ là không đứng vững thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-su-huynh-kieu-nhuoc-cua-ta/chuong-2.html.]
"Thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không sao."
Chỉ là chân hơi mềm, eo hơi mỏi, bước đi hơi loạng choạng thôi.
3
Ban đầu ta cứ nghĩ sau khi trải qua chuyện thân mật như vậy với Đại sư huynh, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không lúng túng.
Nhưng sự không lúng túng này cũng phải xem người.
Ít nhất Đại sư huynh trông vẫn như thường, ngược lại ta lại có vẻ quá để tâm.
Tuy rằng người tu tiên, thân xác phàm trần chỉ là một cái túi da.
Nhưng chẳng phải điều này cũng chứng minh, Đại sư huynh thật sự không có chút nam nữ chi tình nào với ta sao?
Ta bưng bát canh ngọt vừa nấu xong, trong lòng có chút buồn bực.
Vốn dĩ chúng ta đã tu luyện bế cốc, không cần ăn uống.
Nhưng Đại sư huynh bây giờ đã trở thành người thường, tất nhiên cần ăn uống hàng ngày.
"Cạch" một tiếng, ta đặt bát canh lên bàn.
Tiếng động hơi lớn, đương nhiên làm kinh động đến Liễu Phù Phong đang bận điều chế thảo dược.
Huynh ấy lần mò bàn ghế, đi về phía ta.
Thấy huynh ấy như vậy, ta nào còn chút giận dỗi nào, vội vàng chạy đến bên cạnh làm "cây gậy dẫn đường" cho huynh ấy.
Tay huynh ấy bưng bát sứ, ngón tay thon dài, năm móng tay như cánh hoa trong suốt.
"Sư muội, ngon lắm."
Nụ cười này tựa như ngọc minh châu tỏa sáng, đẹp đến mức khiến ta hồn xiêu phách lạc, chỉ hận không thể m.ó.c t.i.m mình ra tặng cho huynh ấy.
Huynh ấy gọi ta mấy tiếng, ta mới mơ màng thoát khỏi sắc đẹp của huynh ấy.
Chỉ thấy Liễu Phù Phong khẽ cười nói: "Lâm Lang, tay nghề của muội càng ngày càng tốt."
Bắt gặp ánh mắt chứa đựng ý cười của huynh ấy, ta lại bắt đầu đỏ mặt.
Ôi, ta không khỏi thở dài.
Đại sư huynh tốt như vậy, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại ra nông nỗi này?
Rồi lại không khỏi than thở cho tình trạng hiện tại của mình.
Mới chăm sóc Đại sư huynh được mấy ngày, ta đã thành ra thế này.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu thời gian lâu hơn, chẳng phải tình cảm ta che giấu sẽ càng dễ bị phát hiện sao?
Tuy nhiên, nỗi lo này của ta không kéo dài được bao lâu.
Ngay buổi trưa hôm đó, đã có một người quen đến.
"Tam sư huynh?"
Khi ta đến điểm hẹn, Tam sư huynh đang ăn trái cây ngon lành.
Ta vội vàng giật lấy đĩa trái cây đó.
"Nhìn muội keo kiệt chưa kìa."
Ta hừ một tiếng bất mãn: "Loại quả này rất hiếm, muội đặc biệt hái để dành cho Đại sư huynh."
Huynh ấy cúi người nhìn thẳng vào ta: "Ta cũng là sư huynh của muội, sao muội không đối xử với ta như vậy?"