Đại Sư Huynh “Kiều Nhược” Của Ta - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:48:26
Lượt xem: 909
Nhưng lúc này truyền âm khí đang rung lên dữ dội, xem ra Mộ Triều đang hối ta.
Lại quay đầu nhìn Đại sư huynh một lần nữa, ta mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, không phát ra tiếng động nào.
Đương nhiên cũng không để ý Liễu Phù Phong vốn đang nhắm mắt nằm trên giường lúc này đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào con rối giống ta với ánh mắt âm trầm.
Ngay sau đó, huynh ấy bước đến trước mặt con rối.
Con rối ngoan ngoãn cất tiếng: “Sư huynh.”
Mắt Liễu Phù Phong sâu thẳm như đầm nước lạnh, nhìn chằm chằm “ta” trước mặt.
Sau đó, huynh ấy tùy ý giơ tay, con rối hóa thành tro bụi.
“Chỉ có Lâm Lang mới được gọi ta là sư huynh…”
Nếu ta nhìn thấy Liễu Phù Phong lúc này, nhất định sẽ phát hiện, huynh ấy nào có mù, lại càng không có chút dáng vẻ “phế nhân” nào.
5
“Muội xem, dưới núi vẫn thú vị hơn, tốt hơn là suốt ngày ru rú trong Thái Hư Tông.”
Mộ Triều trả tiền, ném cho ta một gói đồ, ta thuận tay đón lấy.
Là một gói bánh ngọt, còn đang tỏa ra hơi nóng.
“Ta bế cốc không cần ăn.”
Huynh ấy hoàn toàn không để ý phẩy tay: “Ở trên núi lâu quá, người ta cũng trở nên cổ hủ. Khó khăn lắm mới xuống núi, nếm thử mỹ thực nhân gian mới không uổng phí một kiếp làm người.”
Ta cầm một miếng bánh, mùi hoa quế thoang thoảng bay đến, bánh tan trong miệng, quả thật rất thơm ngon.
Nuốt miếng bánh xong: “Tam sư huynh, chúng ta đã ra ngoài mấy ngày rồi. Đừng nói là lấy được Nam Hải Thụy Liên, ngay cả nó ở đâu chúng ta cũng không biết.”
Mộ Triều ngẩn người, sau đó mới cười giải thích: “Sư muội, muội quá coi thường Tam sư huynh rồi. Ta đã sớm điều tra rõ ràng, tối nay sẽ dẫn muội đi tìm Nam Hải Thụy Liên.”
Mắt ta sáng lên: “Thật sao?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của huynh ấy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng giờ Dần, Mộ Triều mới dẫn ta ra ngoài.
Chỉ thấy quán rượu ban ngày còn bình thường, đã biến thành cung điện khổng lồ lơ lửng cách mặt đất ba tấc, hơn nữa còn di chuyển rất chậm.
Ta có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ Nam Hải Thụy Liên ở bên trong đó?”
Tòa nhà cao lớn nguy nga, ngói lưu ly xanh biếc, mái hiên cong vút.
Mỗi tầng đều có hàng trăm cửa sổ, mỗi cửa sổ đều nhấp nháy những điểm sáng khác nhau, càng lên cao, điểm sáng càng nhỏ.
Người trên lầu qua lại tấp nập, có người dựa cửa sổ, có người đứng, mỗi người một vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-su-huynh-kieu-nhuoc-cua-ta/chuong-4.html.]
“Hải bàng thuận khí tượng lâu đài, quảng dã khí thành cung khuyết nhiên. Thế nhân cho rằng Hải Thị Thần Lâu là vật hư ảo, nhưng kỳ thực nó lại tồn tại thật.”
Hải Thị Thần Lâu?
Mộ Triều hưng phấn nháy mắt với ta: “Ta còn lo hôm nay không có duyên đến đây, không ngờ vận may lại tốt như vậy. Sư muội, chúng ta mau vào thôi!”
Không nói hai lời, huynh ấy kéo ta bước vào.
Bên trong còn nguy nga tráng lệ hơn bên ngoài, ngay cả đèn dầu thắp sáng cũng được thay thế bằng dạ minh châu.
Trong điện người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Ta cân nhắc số linh thạch ít ỏi trong lòng, trong lòng có chút xấu hổ.
Như nhìn ra điều gì đó, Mộ Triều hạ giọng an ủi: “Yên tâm sư muội, ở đây ngoài vàng bạc châu báu còn có thể dùng vật khác thay thế. Vàng bạc ở Hải Thị Thần Lâu là thứ không đáng giá nhất.”
Vậy thì tốt, ta an tâm, đi theo Mộ Triều ngồi vào một chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Một lát sau, trên sân khấu phía trước, một người nữ nhân ăn mặc hở hang, dáng người thướt tha bước lên.
“Là người của Ma giới.”
Ánh mắt ta đảo qua đảo lại giữa người nữ nhân trên sân khấu và Mộ Triều, Mộ Triều tiếp tục giải thích: “Trên n.g.ự.c nàng ta có ấn ký hoa bỉ ngạn của Ma giới.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Im lặng một lát, ta nhỏ giọng nói: “Tam sư huynh, huynh mắt tinh thật đấy, n.g.ự.c người ta mà huynh cũng nhìn thấy.”
Mộ Triều liếc ta một cái, tiểu nha đầu này, tuy là khen, nhưng sao nghe chói tai thế?
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cứ nghĩ đến lời “khen” của ta là huynh ấy lại vô thức ngậm miệng.
Bỗng nhiên tiếng trống vang lên, người nữ nhân xinh đẹp trên sân khấu kéo tấm vải đen che vật gì đó xuống.
“Bây giờ bảo vật đầu tiên chính là thứ mà nữ nhân yêu thích nhất – Băng Cơ Ngọc Cốt hoàn. Được làm từ mật ong, xuyên bối mẫu, cát cánh, kết hợp với tuyết liên Thiên Sơn, không cần bảo quản lạnh, cũng không có chất bảo quản, ngoài dược tính mạnh mẽ ra, vị cũng rất ngon. Là thứ không thể thiếu để dưỡng sinh cho phái đẹp, giá khởi điểm một nghìn linh thạch.”
Dưới đài đã có người hô giá năm nghìn linh thạch.
Ta: “Hóa ra người Ma giới cũng bán cả thứ này.”
Mộ Triều gật đầu phụ họa: “Hơn nữa còn được đấu giá rất sôi nổi!”
Cuối cùng, viên Băng Cơ Ngọc Cốt hoàn này được Đào Hoa tiên tử ở Tiên giới mua với giá tám nghìn linh thạch.
Sau khi bảo vật đầu tiên được bán xong, bảo vật thứ hai, thứ ba…
Cuối cùng, khi ta đã căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, người nữ nhân trên sân khấu mới cười duyên một tiếng.
“Ta biết các vị khách quý đều đến vì Nam Hải Thụy Liên, hôm nay các vị thật có phúc.”
“Không chỉ có thần vật của chúng ta – Nam Hải Thụy Liên, mà còn có bảo vật áp trục, đảm bảo các vị không uổng công chuyến này.”
“Vậy còn lề mề gì nữa, mau mang lên đi!”