Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-05 13:18:39
Lượt xem: 96
Lúc này Oanh Nhứ cũng nhìn ra được, vị cô nương này dường như nóng lòng muốn thể hiện năng lực của mình nên chọn một khúc nhạc tương đối khó.
Nhưng giai điệu không phải càng khó càng tốt.
Những thứ không phù hợp với mình, cho dù có lặp lại mười lần trăm lần thì vẫn là không phù hợp. Một tiểu cô nương mới chỉ mười sáu tuổi, trẻ trung ngây thơ, chưa hề trải qua đau khổ thế tục thì căn bản không thể thấu hiểu được cầm ý.
Quá vội vàng rồi.
Oanh Nhứ cảm thấy hơi đáng tiếc, chỉ là trên mặt vẫn tỏ vẻ thong dong.
Sau khi khúc nhạc của Khương Nguyên kết thúc, nàng lại đứng ở trước mặt Oanh Nhứ, dáng vẻ điềm tĩnh không kiêu ngạo không tự ti: “Vãn bối đã từng nghe nói qua về cảnh ngộ cuộc đời của Oanh cầm sư, tự xét cũng thấy mình có vài phần tương tự. Mỗi lần cảm thấy có chút khó khăn hay nghi ngờ lại nghĩ đến tinh thần kiêu ngạo bất khất của Oanh cầm sư, liền sinh ra mấy phần động viên và cổ vũ, vậy nên đối với ta mà nói, Oanh cầm sư đã giống như lão sư của ta rồi…”
“…” Tiêu Vân Chước cau mày.
Có tham vọng là tốt, nhưng mấy lời này của biểu tỷ lại thật sự giống như thể ăn cây táo rào cây sung rồi.
“Cảnh ngộ của ngươi cũng giống ta sao?” Oanh Nhứ hơi ngạc nhiên, những người tới hôm nay phần lớn đều là các tiểu thư quan gia mà?
“Trước đó không phải Oanh cầm sư đã từng ăn nhờ ở đậu sao? Không dối gạt ngài, ta…mấy năm nay ta cũng phải sống cùng với cô mẫu, tuy rằng cô mẫu đối xử rất tốt với ta, chỉ là…cũng chỉ có thể dựa vào một mình cô mẫu mà thôi, đó cũng không phải gia đình thực sự của mình, ít nhiều cũng sẽ có chỗ phải khó xử…” Nàng ta nói như vậy, lại khiến người ta cảm thấy nàng ta ở Tiêu gia phải chịu đựng rất nhiều.
Đặc biệt là liên tưởng đến thái đội không hề khách khí vừa rồi của Tiêu Vân Chước, mọi người càng không khó để hình dung ra “nỗi bi ai” của Khương Nguyên.
“Thật đúng là quá đáng mà, cái này quả thực chính là …ăn cháo đá bát! Nàng ta cũng không nghĩ xem trước giờ Tiêu phu nhân đối xử với nàng ta thế nào, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là nữ nhi thân sinh của Tiêu gia nữa đấy! Tại sao bây giờ lại bày ra dáng vẻ ấm ức như vậy, quá làm bộ làm tịch rồi!” Mạnh Vịnh Tư lập tức phẫn nộ.
“Nàng ta đã quyết định dọn ra khỏi Tiêu gia, đương nhiên bây giờ không cần phải cố kỵ gì nữa.” Tiêu Vân Chước nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía Thăng Ba Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-139.html.]
Khương Nguyên muốn mượn danh tiếng Oanh Nhứ để bò lên trên, đây là chí cầu tiến, vốn là điều tốt.
Nhưng không nên dẫm lên nàng.
Mạnh Vịnh Tư giật mình, vội vàng đi theo, nàng mời Tiêu Vân Chước cùng nàng tới đây nghe đàn, lại không nghĩ là Tiêu Vân Chước có thể chơi đàn, nếu lúc này mà không ngăn cản còn không phải sẽ làm ầm lên sao, nàng cũng không còn mặt mũi nào nữa!
“Mạnh Vịnh Tư ngươi điên rồi sao? Ngươi đi theo nàng làm cái gì?” Tề Ngọc Nhi ở phía sau nhìn thấy Mạnh Vịnh Tư đứng dậy, cũng vội vàng đuổi theo.
Tiêu phán quan này quả thật là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, Khương Nguyên kia không phải chỉ nói vài câu vài lời nói thật thôi sao, nàng muốn làm cái gì?
Hay là còn muốn đi lên đánh người nữa!
“Ngươi đừng cản ta, ta muốn tiến lui cùng với Tiêu cô nương.” Mạnh Vịnh Tư hất tay Tề Ngọc Nhi ra.
“…” Tề Ngọc Nhi sửng sốt.
Giờ khắc này nàng ta cũng nghi ngờ Tiêu Vân Chước là nam nhân, nếu không tại sao lại có mị lực như vậy, dỗ dành Mạnh Vịnh Tư mặc kệ tất cả đi theo mình?
Tề Ngọc Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo phía sau, khuôn mặt nóng bừng.
Nàng ta cũng không phải là muốn giúp đỡ Tiêu Vân Chước, nếu lỡ như bị ai đó hiểu lầm thì nàng ta cũng không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp gỡ mọi người nữa.
“Không bằng ngươi thử lại khúc nhạc khác xem, khúc nhạc vừa nãy không thích hợp với ngươi lắm, ngươi thử “Thu Trường Nguyệt” đi, khúc này tuy chậm nhưng sẽ khiến tâm trạng mọi người thả lỏng hơn.” Oanh Nhứ lại cho Khương Nguyên một cơ hội khác.
Khương Nguyên vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp ứng.
Khúc nhạc đơn giản này đương nhiên không thể làm khó được nàng ta!