Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:55:02
Lượt xem: 212
Chương 178 -
Thái độ của Tiêu Vân Chước vô cùng nghiêm túc, hôm nay nàng đặc biệt mời nhị ca đến đại lao, chính là để hắn tận mắt nhìn thấy, kết cục của việc suy nghĩ bất chính.
Đương nhiên, nàng cũng không cảm thấy có tâm cơ là chuyện xấu, chỉ cần tâm cơ này được vận dụng thích hợp thì có thể, nhưng nhị ca lại đang đi dạo ở biên giới của phạm tội, nếu như sau này hại đến người vô tội, vậy thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Tiêu Văn Việt im lặng nhìn nàng.
Thảo nào, người này làm sao lại đột nhiên mời hắn cùng đi ra ngoài chứ, hoá ra là chờ hắn ở đây.
Bây giờ lời này, càng nói càng thấy phẫn nộ.
Biết hắn đối xử với nàng tốt, vậy mà còn cả ngày chạy theo đại ca?
Hiện tại còn nói không muốn để cho hắn chết, nhưng nhìn nàng tràn đầy phấn khởi giảng giải hoàn cảnh ở đại lao, ngược lại còn giống như là giới thiệu với hắn chỗ này không giống bình thường, chờ hắn ở đây vậy.
"Chẳng lẽ muội thật sự sợ ta tặng muội ra ngoài để đền đáp nhân tình? Muội yên tâm, Mạnh Bình Chương kia ta còn không vừa mắt." Trong lòng Tiêu Văn Việt buồn bã vô cùng: "Ta không chính nghĩa hào hùng như đại ca, nhưng... Muội một tiểu nha đầu đáng thương như thế cũng không dùng, ta chẳng muốn đối phó."
"Ta biết huynh không đồng ý với yêu cầu của Mạnh Bình Chương hỗn trướng kia." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật: "Sau khi ta về nhà, huynh không vừa mắt ta, dĩ nhiên cũng sẽ lười đối phó với ta, sẽ không vẽ vời cho thêm chuyện ra, khi đó ta tức giận, là tức vì huynh làm bạn với tiểu nhân, thiếu tự trọng."
"Huynh và Mạnh Bình Chương thân thiết, chắc hẳn cũng biết cách làm người của hắn ta, hiểu rõ hắn ta có bao nhiêu thiếp thất, làm hại qua bao nhiêu đứa con chưa ra đời, thái độ của hắn ta hôm đó với ta, đã có thể nhìn ra ngày thường cũng là kẻ ỷ thế ức h.i.ế.p người khác, người có phẩm hạnh không đoan chính cỡ này, dơ dáy bẩn thỉu, thân thiết với loại người đó, vì sao huynh không cảm thấy buồn nôn?" Tiêu Vân Chước không hiểu hắn nghĩ như thế nào.
Giao hữu phải xem phẩm chất, đây không phải điều kiện quan trọng sao?
"Một chiếc áo choàng trắng, treo bên cạnh vũng bùn, thời gian lâu dài, màu sắc cũng sẽ không còn sạch sẽ nữa." Tiêu Vân Chước lại nghiêm mặt nói: "Chiếc áo choàng trắng này của nhị ca đã dính màu, cho nên ta không thích tới gần huynh, chứ không phải bởi vì muốn lấy lòng đại ca."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-178.html.]
Ở trong lao ngục này, nhị ca nàng không hiện ra sự dơ bẩn, ngược lại còn khiến cho người ta thuận mắt hơn chút.
"A..." Tiêu Văn Việt nhịn không được cười một tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần tự giễu.
Áo choàng trắng? Trong mắt phụ huynh, hắn đã sớm giống như Mạnh Bình Chương, là vũng bùn mới phải.
"Ta thật sự không biết... Những năm này muội sống như thế nào, rời khỏi phụ mẫu huynh đệ, lưu lạc ở thôn quê, lại vẫn có thể tạo thành tính cách đen trắng rõ ràng như vậy, thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên." Tiêu Văn Việt hơi cong người, nhìn xuống nàng, sau đó cười nói: "Trong lao ngục này thật sự là nơi tốt để cho người ta tỉnh ngộ, bài học hôm nay, ta sẽ ghi nhớ."
Tiêu Vân Chước cau mày, thật sự là đau não.
Trong đầu nhị ca này suy nghĩ gì, quả thật khiến cho người ta không thể lý giải được.
"Nhị ca huynh đánh giá cao ta rồi, không phải ta đen trắng rõ ràng, ta chỉ là có phòng tuyến cuối cùng mà thôi, phòng tuyến cuối cùng của ta chính là không thể để cho bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc ta còn sống, nhị ca huynh là người thân của ta, nhưng nếu có một ngày huynh hại ta, vậy thì ta sẽ đưa huynh tới đây." Tiêu Vân Chước thành thật uy hiếp.
"Khẩu khí rất lớn, vậy bà ta thì sao? Bà ta cũng hại muội, bây giờ không phải là đang rất tốt à?" Tiêu Văn Việt chế giễu nàng: "Máu mủ ruột già, muội cho rằng có thể dứt bỏ dễ dàng như vậy? Nếu như đơn giản đến thế, vậy ta..."
Tiêu Văn Việt ngừng lại, không nói tiếp nữa.
"Bà ta ấy à..." Giọng điệu của Tiêu Vân Chước mờ mịt đi mấy phần, biết nhị ca nói đến Khương thị, không nghĩ tới đầu óc nhị ca xoay chuyển rất nhanh, lại biết chân tướng Khương thị bị đưa đi.
Tiêu Vân Chước nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Bà ta ném ta tới núi Vạn Cốt, muốn mạng của ta, ta suýt nữa đã c.h.ế.t một lần, đã là trả ơn cho bà ta rồi, sau này nếu bà ta lại đến hại ta nữa, ta sẽ không để bà ta muốn làm gì thì làm."
Cái mạng này của nàng là sư phụ cho, không liên quan gì đến Khương thị.
Cho nên nàng quả thật có thể làm được việc mặt không đổi sắc, thật sự nhân từ nương tay với phụ thân còn có đám huynh đệ mà thôi.