Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-10-07 15:00:37
Lượt xem: 142
Chương 233 -
Tống Thừa xuất hiện, trước tiên tham kiến Tam vương gia, sau lại bái tạ Hoắc phu tử.
Hoắc phu tử yên lặng ngồi đó, cũng cảm thấy giờ khắc này mặt mình thật sự quá dày.
“Nghe nói ngươi trong kỳ thi hội làm bài rất tốt à, nhưng mà đã chuẩn bị tốt cho kỳ thi đình sắp tới chưa?” Hoắc phu tử cảm thấy rất ngượng ngùng, rồi lại nói thêm: “Bệ hạ mới đăng cơ được mấy năm, mấy năm nay vẫn luôn duy trì chính sách của tiên hoàng, nhưng chưa chắc bệ hạ không nghĩ tới việc cải cách, trở thành minh quân thịnh thế, cho nên trong kỳ thi đình, bài viết của ngươi phải sắc bén hơn một chút, quá mức bảo thủ lại không hay…”
Tống Thừa vừa nghe, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn phu tử đã chỉ điểm!”
Ý của phu tử là có thể xem lại bài viết của hắn, chỉ rõ những điểm chưa tốt trong đó.
“Khụ khụ!” Tam vương gia đột nhiên ho khan hai tiếng.
Tống Thừa nhìn sang, lập tức thoáng chột dạ, ánh mắt cũng mơ hồ.
“Tống Thừa, trước đó chúng ta đã hẹn rồi, ngươi nói ngươi bị bệnh, bổn vương cũng cho ngươi thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ bổn vương thấy sắc mặt ngươi hồng hào, hẳn là đã hồi phục rồi, có phải cũng nên thực hiện lời hẹn lúc trước không?” Tam vương gia mong đợi hỏi.
Sắc mặt Tống Thừa khẽ do dự, liếc mắt nhìn phụ mẫu của mình.
Phụ mẫu đã chuẩn bị một thư đồng giả mạo từ trước…
Vốn dĩ hắn đã đồng ý rồi, nhưng mà…giờ phút này, bị Tam vương gia nhìn chằm chằm như thế, hắn lại cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Chỉ cần bây giờ hắn mở miệng nói dối, vậy cái gọi là tài tử, quân tử kia…hắn không còn xứng đáng nữa!
“Tam vương gia…” Tống Thừa do dự mở miệng, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra lời thì Tống phụ đã lập tức sai người gọi hai thư đồng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-233.html.]
Vừa đứng trước mặt Tam vương gia, mà Tam vương gia căn bản không nhận ra được, Tống phụ chỉ nói: “Không biết Tam vương gia tìm mấy thư đồng này để làm gì…Nhưng nếu vương gia thích thì mang về cũng được, cũng chỉ là mấy hạ nhân mà thôi…”
Vì mấy hạ nhân mà tới tận nhà để tra hỏi, thật sự không giống chuyện mà một vương gia nên làm.
“Không phải bọn họ.” Tiêu Vân Chước khẽ lắc đầu.
Tam vương gia thản nhiên nói: “Tuy rằng thư đồng là hạ nhân, mạng sống do chủ tử quyết định, nhưng nếu hạ nhân không làm sai chuyện cũng không thể tùy tiện đánh g.i.ế.t.. Bổn vương vô tình phát hiện thư đồng bên người Tống Thừa thay đổi liên tục, chuyện này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nếu không giải thích rõ ràng thì bổn vương ăn không ngon ngủ không yên, sao có thể được?”
Sắc mặt Tống phụ không tốt lắm, liếc nhìn Tiêu Vân Chước.
Vừa rồi Tam vương gia và Hoắc phu tử đã giới thiệu qua, đây là nữ nhi Tiêu gia.
Người này đột nhiên tới đây đã rất kỳ lạ, mà nhìn dáng vẻ này thì hình như nhi tử ông ta đang giấu diếm chuyện gì đó, hẳn người đến gây phiền toái cho Tiêu gia không chỉ là Tam vương gia mà còn có cô nương Tiêu gia này nữa!
“Đã tìm thư đồng tới đây rồi, Tiêu cô nương còn cảm thấy không phải nữa sao? Chẳng lẽ chúng ta lại nhận nhầm hạ nhân trong nhà mình nữa à?” Tống phụ cười lạnh một tiếng, mũi thương không nhắm vào Tam vương gia mà nhắm thẳng vào Tiêu Vân Chước.
Suy cho cùng, trong đám người này thì Tiêu Vân Chước là người dễ bắt nạt nhất.
Tiêu Vân Chước cũng không sốt ruột, chỉ lễ phép nói: “Có phải mấy thư đồng nhà các ngươi đều c.h.ế.t ở đông tiền viện phải không?”
“…” Tống phụ lập tức đứng lên: “Tiêu cô nương! Ngươi đang vu khống đấy!”
Trong mắt Tống Thừa cũng lóe lên vẻ bối rối và khó hiểu, vội vàng nhìn sang.
“Đông tiền viện nhà các ngươi sang quý nhất, có lẽ là bởi vì phò mã nhà Tống gia các ngươi thường xuyên ở lại chỗ đó. Nếu đã có liên quan đến hoàng thất thì chỗ đó hẳn không nên bị sát khí quấy nhiễu mới phải, nhưng cố tình lại bị sát khí dây dưa…Cho dù có người c.h.ế.t ở đông tiền viện thì nếu như là một cái c.h.ế.t bình thường, tất sẽ không có ảnh hưởng như thế. Cho nên ta đoán, mấy thư đồng nhà ngươi trước khi c.h.ế.t đều rất không cam lòng, không biết… là phải chịu ấm ức gì đây?” Giọng nói Tiêu Vân Chước kiên định không cho phép phản bác, ánh mắt nàng như có như không nhìn ra bên ngoài.