Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-10-07 15:12:06
Lượt xem: 157

Chương 259 - 

Hai năm trước, lúc Khương Nguyên và Khương thị cùng đi chùa lễ Phật, tình cờ gặp Ân Nguyên Phu ăn trộm gà, ăn mặn ở chùa, lúc ấy Khương Nguyên căn bản không nhận ra người kia là ai, nên đã tìm Phật đồng để tố cáo, làm hại Ân Nguyên Phu bị đuổi ra ngoài, Ân Nguyên Phu tức giận bảo người lén lút chọc ghẹo nàng ta hai lần, Khương Nguyên tức giận đến mức đã mắng chửi tổ tông mười tám đời của Ân Nguyên Phu một lần...

 

Cũng bởi vậy mà trong mắt Ân Nguyên Phu, Khương Nguyên là một nữ tử vô cùng hay giận.

 

Về sau cảm thấy rất có hứng thú với nàng ta.

 

Nhưng sau khi Khương Nguyên về nhà nghe ngóng, thế mới biết Ân Nguyên Phu là hạng người gì, lúc ấy đã bị doạ sợ vô cùng.

 

Dưới cái nhìn của nàng ta, mặc dù Ân Nguyên Phu được bệ hạ sủng ái, nhưng hoa nở thì cũng phải tàn, người này không có quan hệ tốt với nhà ngoại tổ của Hầu phủ trong dòng họ, còn đắc tội khắp nơi, gây thù hằn khắp nơi, xem ra cũng là kẻ không sống lâu được.

 

Lang quân mà Khương Nguyên vừa mắt, không cần có nhiều tài đức, quan trọng nhất, dĩ nhiên là gia thế vững vàng.

 

Kém nhất, cũng phải giống như Tiêu Văn Dũ, có thể chèo chống gia môn, che gió che mưa, lại có thể kế thừa gia nghiệp, vinh hoa phú quý, tóm lại chính là lang quân có thể khiến cho cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.

 

Mà Ân Nguyên Phu này sinh ra đã ở trên đỉnh, chỉ cần Đế Vương giận dữ, thì ăn bữa hôm lo bữa mai, sao nàng ta có thể để ý được?

 

Cũng bởi vậy, cho dù về sau Ân Nguyên Phu nhiều lần mở tiệc mời khách, Khương Nguyên có thể từ chối thì sẽ từ chối, không từ chối được nữa thì lui tới không xa không gần, Ân Nguyên Phu này ở bên ngoài hồng phấn tri kỷ không ít, nhưng duy chỉ với Khương Nguyên, trái lại là vô cùng khách khí.

 

Lần này, còn là lần đầu tiên Khương Nguyên chủ động nhả ra.

 

Lúc này, Khương Nguyên cũng cảm thấy đành phải uỷ khuất, nếu phụ mẫu nàng ta có tài, nàng ta cần gì phải cúi đầu nịnh nọt người khác?

 

Có điều hiện nay đối với nàng ta mà nói, Ân Nguyên Phu là một quân cờ không tệ, người này đã là thư đồng của Đại hoàng tử, lại thường xuyên ra vào trong cung, quen biết rất nhiều vương tôn hoàng thân, hắn lại rất thích mở tiệc mời người khác đến vui đùa, cho dù hắn sẽ đắc tội với người khác, nhưng trong kinh rất nhiều người vẫn sẽ cho hắn mặt mũi.

 

Bản thân mình sau này nếu thường lui tới với hắn, cũng có thể mượn cơ hội để tiếp xúc nhiều hơn với những quý nhân đó...

 

Về phần những biểu huynh đệ của Tiêu gia đó...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-259.html.]

 

Về sau nàng ta cần gì phải quan tâm nữa.

 

Khương Nguyên hạ quyết tâm, trong lòng cũng đã phỉ nhổ Tiêu Văn Yến vô số lần.

 

Mà lúc này, Tiêu Văn Yến cũng đã tràn đầy phấn khởi đến nhà Hoắc tam thúc, chuẩn bị chào đón bản thân mới.

 

Chỉ là, vào giây phút bước vào nhà Hoắc tam thúc, Tiêu Văn Yến cũng cứng đờ rồi.

 

Mặc dù trước đó Hoắc tam thúc đã nói trong nhà đơn giản, trạch viện đơn sơ, nhưng cậu cũng không nghĩ tới sẽ mộc mạc như vậy.

 

Vị trí của thư viện Kinh Thành rất vắng vẻ, cảnh sắc bốn phía hợp lòng người, gần thư viện có thôn trấn nhỏ, tạo thành cái chợ vô cùng đơn giản, bách tính lui tới cũng là áo vải bình thường, bụi bẩn không có nhiều màu sắc.

 

Mà ở chỗ này... bức tường cũ kỹ, mặt đất đầy bụi, căn nhà mặc dù là ba cửa không tính là nhỏ, nhưng bên trong... chỉ có một người hầu.

 

Ngoại viện chật ních, nuôi rất nhiều gà vịt, nội viện phòng đông tây đều không có người ở, một con trâu hai con ngựa ba con dê chiếm toàn bộ vị trí, chỉ để lại mấy căn phòng ở nhà chính dùng để ăn ngủ, dãy nhà sau lại sửa lại toàn bộ thành thư khố, tường sau cực cao, trên thư khố còn có mấy ổ khoá...

 

Cậu chần chờ đi vào, nghe thấy tiếng súc vật ồn ào phát ra từ bên trong, hai mắt mê man.

 

"Sợ à?" Hoắc phu tử nhìn bộ dạng này của cậu, nhịn không được vui mừng.

 

"Tam biểu thúc, người rất nghèo sao? Không phải chứ, ta nghe nói của hồi môn của tổ mẫu ta rất nhiều..." Tiêu Văn Yến rất không hiểu, hơn nữa cậu còn cảm thấy... có hơi bẩn.

 

Ngoại viện đám gà vịt chạy loạn, mặt đất bẩn thỉu.

 

Hoắc phu tử khẽ cười: "Gà vịt đều là người khác tặng, có ý tốt nên không tiện từ chối, nuôi dần dần lại lớn như vậy, hơn nữa mỗi ngày đọc sách học hành vất vả khó tránh khỏi phiền muộn, thỉnh thoảng chơi đùa mấy thứ chuyện lặt vặt này, cũng rất mới mẻ khoan khoái."

 

"Kể từ hôm nay, ngươi phải chịu khó một chút, sáng sớm phải làm việc, thu dọn trong ngoài một lúc, rồi bắt đầu đọc sách, trong đó sẽ có thời gian nghỉ ngơi, đến lúc đó ngươi phải ra ngoài chăn dê, chăn trâu, chờ chúng nó ăn no, rồi lại dắt về..."

 

Loading...