Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 558
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:39:59
Lượt xem: 127
Chương 558 -
Tiêu Vân Chước cầm bạc trong tay, nhìn lại Tam vương gia trước mắt, cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Điện hạ thật sự muốn xen vào việc của người khác à?” Tiêu Vân Chước thăm dò hỏi.
Tam vương gia nghe nàng nói, lại cảm thấy người này quá không hiểu hắn!
Trên đời này ai mà không biết tính nết của hắn chứ? Hắn có khi nào sợ nhiều chuyện không? Hắn chỉ hận không thể mỗi ngày đều có những chuyện thú vị, để hắn làm đại hiệp trượng nghĩa bênh vực lẽ phải, so với làm Vương gia càng làm cho hắn vui vẻ hơn!
“Ngươi cứ nói đi!” Tam vương gia dứt khoát nói thẳng.
Tiêu Vân mím môi, nhìn người này, vẫn có chút chần chờ.
“Chỗ ta thật sự có hai chuyện cần có người giúp đỡ, nếu Tam công tử không ngại thì có thể chọn một trong hai, ngươi muốn chọn không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Tam vương gia cảm thấy nàng hết sức kỳ quái, che che giấu giấu, có gì không thể nói chứ?
“Ngươi nói đi!” Hắn dứt khoát nói.
Thấy hắn như thế, Tiêu Vân Chước mới mở miệng nói: “Ta biết một cô nương, hiện giờ đã c.h.ế.t rồi. Thi cốt của nàng bị hung thủ lén lút chôn ở trong mộ phần của người khác. Khi còn sống cô nương này còn chưa lập gia đình, sau khi c.h.ế.t lại cùng huyệt với một nam tử xa lạ, rất không thích hợp. Cho nên hai ngày này ta muốn đi đến nhà của nam tử kia, cùng đối phương trao đổi, nhìn xem có thể mở quan tài đem t.h.i t.h.ể của cô nương chuyển ra ngoài hay không. Còn phải nhờ Hoắc gia biểu thúc đại nhân hỗ trợ, tìm được hung thủ, mang ra trước công lý.”
Tam vương gia nghe vậy cau mày.
Chuyện này nghe thì rất đơn giản.
Chỉ là dời mộ mà thôi, phái mấy người đi qua, đó chính là chuyện một câu nói, về phần hung thủ kia thì...
Xem thái độ này của Tiêu Vân Chước thì cũng đã tính trước, nếu như thế, dường dư cũng không cần hắn tự mình đi làm phải không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-558.html.]
“Chuyện này không có ý nghĩa, không phải còn có một chuyện khác sao?” Tam vương gia lập tức hỏi.
“Một chuyện khác...” Tiêu Vân Chước nhìn trời, sau đó nói: “Mấy ngày gần đây ta vẫn quan sát thiên tượng, mơ hồ cảm thấy năm nay trời đổ tuyết lớn. Ta vốn định nhờ Lục lão tướng quân báo việc này cho bệ hạ để chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Lục lão tướng quân gần đây bận rộn chỉnh quân, nếu Tam vương gia đã mở miệng hỏi, vậy chuyện này do ngài đi nói cũng được.”
“Tuyết lớn? Năm nào cũng có tuyết rơi, có gì hay mà chuẩn bị.” Tam vương gia đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Tiêu Vân Chước chỉ cười nói: “Tam điện hạ nói với bệ hạ là sẽ biết. Tóm lại chỉ cần ngài mở miệng, ta cam đoan, trước khi mùa xuân đến, ngài không thể nhàn rỗi được.”
Tam vương gia nghi ngờ nhìn nàng, cau mày: “Không có chuyện gì khác nữa à?”
Chuyện hắn muốn làm, vẫn là đại sự giống như Tống phò mã thậm chí là Kỷ gia lúc trước!
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, quyền quý trong kinh cũng không thể mỗi người đều có vấn đề, thời gian ngắn như vậy mà đã có hai phò mã ngã xuống, đã rất kinh người rồi.
Nếu Tiêu Vân Chước lại nhìn chằm chằm hoàng thân quốc thích không tha, vậy sau này các nhà quyền quý đều sẽ ngày ngày nguyền rủa nàng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử đúng không?
“Được rồi, bản vương sẽ thay ngươi truyền lời.” Tam vương gia dứt khoát đáp ứng.
Thấy hắn gật đầu, Tiêu Vân Chước cũng bớt đi một chuyện cần lo.
Chỉ là sau khi Tiêu Vân Chước đi rồi, Tam vương gia luôn cảm thấy mình giống như bị tùy ý đuổi đi vậy. Cảm thấy là lạ, nhất là khi hồi tưởng lại ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn hắn vừa rồi... rất quen thuộc...
Qua một hồi lâu, hắn mới nhớ ra, mấy ngày trước Lục lão tướng quân chính là nhìn hắn như vậy!
Không dám đắc tội, nhưng lại lười ứng phó, cho nên vô cùng qua loa, giống như dỗ tiểu hài nhi vậy!
Tam vương gia tỉnh táo lại, lập tức vô cùng tức giận. Người thú vị dưới gầm trời này vì sao đều cùng một đức hạnh vậy chứ? Đối với hoàng tử hoàng tôn như hắn mà cũng ôm thái độ hoài nghi, căn bản không tin hắn thật tâm muốn cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, cùng nhau tiêu sái!
Tam vương gia buồn bực mấy ngày.