Đám thú con nhặt về đều là phản diện - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:40:56
Lượt xem: 4
Ngôn ngữ mà người đàn ông đó sử dụng là ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ, đương nhiên Nguyễn Thời Thanh nghe không hiểu.
Nhưng từ thần sắc vội vã của ông ta, cùng với việc tăng lực đạo ở tay và hành vi liên tục đảo mắt qua ling kiện của tàu vũ trụ, Nguyễn Thời Thanh ít nhiều cũng đoán được ý đồ của ông ta. Nhưng cậu vẫn lắc đầu, làm ra vẻ ngây thơ mờ mịt, tỏ vẻ mình nghe không hiểu gì hết.
"Là con người cổ sao?" Người đàn ông kia cũng không ngạc nhiên lắm, ông ta quét một lượt trên dưới người câu thấy bộ đồ cũ kỹ cực kỳ chật vật của Nguyễn Thời Thanh, lẩm bẩm nói: "Ngôn ngữ thông dụng cũng nghe không hiểu, không biết từ đâu tới nữa..." Nói rồi ông ta ra hiệu cho Nguyễn Thời Thanh đợi mình, xong sải bước rời đi.
Khi đi tới một cái lều trại đơn sơ bên cạnh bãi rác, người đàn ông kia hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, cỗ máy hình trụ lao vọt ra ngoài.
Cỗ máy đó được sơn màu xám, thân cao, dưới chân được lắp bánh tròn ròng rọc tự do di chuyển theo sau người đàn ông kia, có vẻ nó có trí tuệ.
Cỗ máy đi tới trước mặt cậu, cánh tay máy nhô ra từ thân hình trơn tròn bóng, nửa hình cầu phía trên có lẽ là phần đầu, nó xoay vài vòng rồi nhắm qua Nguyễn Thời Thanh, lịch sự chào hỏi: "Xin chào ngài."
Nó trông còn lịch sự hơn chủ của mình nữa.
Điều quan trọng là, nó có thể nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Nguyễn Thời Thanh cực kỳ ngạc nhiên, cậu thử thăm dò đáp lại: "Chào cậu."
"Tốt, giờ có người phiên dịch rồi, cậu có thể nói cho tôi biết cậu lấy thứ đó ở đâu không?" Người đàn ông hỏi thông qua người máy phiên dịch.
Quả nhiên ông ta hứng thú với đống linh kiện trong tay cậu, Nguyễn Thời Thanh đoán chắc con tàu vũ trụ bị rơi đó hẳn phải rất đắt tiền.
Nghĩ đến bảng điều khiển cùng động cơ được giấu tốt, cậu không kiềm được mà vui trong lòng. Mặt ngoài lại diễn vẻ thiếu niên lang thang chưa trải sự đời: "Tôi có thể dẫn đường cho ông, nhưng nếu thứ đó đáng giá, ông phải trả tiền cho tôi đấy."
Người đàn ông nghe xong quả nhiên xì một tiếng, vẻ mặt có chút hung dữ: "Những thứ khác đừng có nghĩ tới, thành thật nói địa điểm cho ta, ta trả cậu một trăm tinh tệ phí dẫn đường."
Nguyễn Thời Thanh giống như bị vẻ mặt hung dữ của ông ta doạ sợ, cậu do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn môi gật đầu. Xong lại tò mò nhìn về phía người máy: "Đây là thứ gì vậy?"
Người đàn ông kia còn chưa trả lời, người máy lại thật thà tiến tới giới thiệu: "Tôi tên là Alex, là người máy phục vụ đời sống IV của công ty Nasi. Tôi biết rõ 260 loại ngôn ngữ vũ trụ, am hiểu tất cả việc nhà..."
Nhưng không đợi nó nói xong, người đàn ông kia đã ngắt lời, cười nhạo nói: "Thích Alex sao? Với cái dạng như cậu, mua không nổi đâu."
"Đắt lắm à? Tôi có thể tích tiền mua một con rẻ hơn." Nguyễn Thời Thanh ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ khác: Giở mua không nổi, nhưng chờ bán bộ điều khiển với động cơ đi là mua được rồi.
"Khả năng cậu phải tích góp đến năm trăm năm, đấy là nếu cậu sống tới lúc đó." Người đàn ông có vẻ vì thấy cậu sẽ dẫn đường, nên thái độ dịu hơn nhiều, còn chỉ cho cậu một hướng khác, "Nhưng nếu cậu đến chợ đen dưới lòng đất, vận may tốt thì có thể mua được người máy phiên dịch giá rẻ."
Tất nhiên, những loại người máy ở đó đều là những mẫu cũ đã bị loại bỏ, hệ thống ngôn ngữ có thể không có ngôn ngữ của người cổ đại.
Người đàn ông cười khẩy, cũng không nhắc tới điều này, chỉ ra hiệu cho Nguyễn Thời Thanh dẫn đường.
Nguyễn Thời Thanh giữ lời đưa người đến nơi con tàu vũ trụ rơi xuống, nhưng cậu không dám đến gần, chỉ dừng lại từ xa, giơ tay ra: "Ở đó, tôi còn muốn đi bán những thứ trong tay, sẽ không đi cùng nữa. Ông có thể cho tôi biết chợ đen dưới lòng đất ở đâu không?"
Đề nghị của cậu vừa hay đúng ý muốn của người đàn ông, ông ta không cần phải đi gần để kiểm tra, chỉ nhìn một cái là đã xác nhận được con tàu vũ trụ bị rơi chính là "Bạc Hạc". Người đàn ông hít thở gấp gáp, cũng không quan tâm đến Nguyễn Thời Thanh nữa, tùy tiện ném cho cậu một trăm tinh tệ, giơ tay chỉ đại khái vị trí chợ đen xong liền mặc kệ cậu mà gấp gáp chạy tới chỗ tàu vũ trụ.
Nguyễn Thời Thanh nhân cơ hội này chạy đi. Con tàu vũ trụ đó còn đồ đáng giá nào không cậu là người biết rõ nhất.
Quả nhiên, khoảng mười phút sau, người đàn ông nổi giận đùng đùng nhảy xuống khỏi tàu con thoi, đôi mắt dựng đứng, vảy trên mặt bắt đầu hiện ra, lộ rõ vẻ âm hiểm lạnh lùng của loài rắn độc: "Tên nào cướp bộ điều khiển với động cơ của ta?" Ông ta phẫn nộ nhìn xung quanh, phát hiện tên nhóc dẫn đường kia đã biến nất tăm, chỉ có thể hung hăng đá bay rác rưởi dưới chân. Ông ta truyền tin cho đồng đội, gọi người tới tháo dỡ nốt những linh kiện còn thừa có giá trị.
Nhưng nếu so với bộ điều khiển cùng động cơ đáng giá, đống đồ còn lại là rác thải.
Người đàn ông bực tức chửi vài câu, nhưng vẫn phải cố ném cơn giận ngồi chờ đồng đội tới.
Trong khi đó, Nguyễn Thời Thanh đã vui vẻ rời đi với một trăm tinh tệ trong tay. Loại tiền tệ của thế giới này không biết được làm từ chất liệu gì, nó lớn hơn đồng xu một chút, màu bạc sáng bóng, cả hai mặt đều khắc lên những hoa văn cầu kỳ, nhìn qua giống như một con thú oai phong lẫm liệt, chỉ có những con số Ả Rập quen thuộc ở giữa mới có thể hiểu được.
"Chúng ta có tiền rồi." Nguyễn Thời Thanh xoa nắn tiền trong tay, khoe ra trước mặt cún con, "Ba đưa con đi ăn ngon ngay đây."
"......" Dung Hành bất lực phản bác lại nhận thức sai lầm của cậu, hắn nâng tay đẩy đống tiền tệ đáng thương kia ra.
Thái tử điện hạ cao quý đã bao giờ được nhìn qua đống tiền ít ỏi như vậy, một trăm tinh tệ hình như là tờ có giá trị nhỏ nhất thì phải?
Nguyễn Thời Thanh lại cho rằng cún con tò mò với tiền tệ, hào phóng đưa tờ tiền cho nó, nghiêm túc dặn dò: "Ba có thể cho con cầm chơi một lát, nhưng đừng làm mất đó."
Dung Hành:……
Hắn nhìn chằm chằm vào đồng tiền đáng thương trước mặt, thấy nó sắp bị trượt khỏi khe hở dưới áo khoác, do dự một lúc, cuối cùng vẫn kéo nó lại, dùng chân đè lên.
Nếu làm mất thật, chắc hẳn cậu ấy sẽ khóc nhỉ?
Thái tử điện hạ không chắc chắn lắm.
*******
Nguyễn Thời Thanh đi đến chợ đen dưới lòng đất, vì người đàn ông mặt rắn chỉ đường quá qua loa, cậu đã đi sai đường ba lần mới tìm thấy một tấm biển gỗ khắc hình búa và liềm đơn giản —— đây chính là biển chỉ dẫn đến chợ đen dưới lòng đất.
Mũi tên trên biển gỗ chỉ về hướng cầu thang chật hẹp, cầu thang đó được tạo thành bằng những hòn đá, bởi vì hàng năm không được chiếu ánh sáng mặt trời, khắp khe hở đều bị phủ kín rêu xanh. Cầu thang dưới chân uốn lượn hạ xuống, sâu thẩm âm u, nhìn không tới đích.
Xác nhận không tới nhầm nơi, Nguyễn Thời Thanh nhẹ thở dài một hơi, cẩn thận bước xuống cầu thang dài.
Không biết cầu thang này sâu bao nhiêu, nhưng đi một lúc rất lâu mới thấy được chút ánh sáng mờ ảo. Nguyễn Thời Thanh tăng tốc bước đi, rẽ qua một góc, ngay lập tức nhìn thấy một hang động cùng chiếc cổng vòm bằng đá lớn, bên trong sáng sủa hơn rất nhiều. Trong hang động, vô số quầy hàng bày bán cùng những vị khách hàng cò kè giá cả.
Tiếng người ồn ào.
Những người ở đây hoặc có tai thú, hoặc để lộ ra chiếc đuôi, thậm chí còn có những người trực tiếp giao dịch dưới hình dạng thú... Những món hàng bày bán trên các quầy hàng cũng vô cùng kỳ lạ, mặc dù thế giới quan của Nguyễn Thời Thanh đã bị sụp đổ nhiều lần, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tim cậu đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao.
A hi hi
Cố gắng bình tĩnh lại, Nguyễn Thời Thanh bước vào trong hang động. Mọi người đều bận rộn với việc kinh doanh của mình nên không ai chú ý đến một người mới đến.
Cậu giả vờ như mình đã quen với nơi này, đi dọc theo hang động, thực tế là đang âm thầm quan sát. Thỉnh thoảng có người bán hàng chào mời cậu, nhưng cậu không hiểu ngôn ngữ xa lạ nên bơ đi và lướt qua.
Hang động rất lớn, quầy hàng cũng rất nhiều, Nguyễn Thời Thanh vẫn sải bước đi xung quanh, ý định tìm một người máy như Alex, đáng tiếc đi rất lâu, vẫn chưa tìm được loại tương tự. Ngược lại, cậu nghe thấy một giọng nói rất đỗi quen thuộc.
Ở góc khuất, một người đang ngồi xếp bằng trước một sạp hàng vắng vẻ, toàn thân anh ta được bao phủ bởi một chiếc áo choàng màu nâu, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng lại khiến người khác chú ý bởi tiếng Trung chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dam-thu-con-nhat-ve-deu-la-phan-dien/chuong-3.html.]
“Thanh lý, thanh lý, những món hàng cuối cùng rồi, thanh lý lớn đây! Các vị qua đường đừng bỏ lỡ nhé…” Người này cứ lặp đi lặp lại những câu chào hàng như một cái máy, không ngại phiền phức mà lớn giọng luyến láy, thỉnh thoảng lại xen vào một câu nói mà Nguyễn Thời Thanh không hiểu, nhưng nghe giọng điệu thì có lẽ là phiên bản ngôn ngữ vũ trụ của “thanh lý”.
Nguyễn Thời Thanh đứng lại quan sát một lúc rồi tiến về phía sạp hàng của người đàn ông.
Thấy cậu đến gần, người đàn ông hỏi bằng tiếng phổ thông: "Quý khách muốn mua gì?"
Nguyễn Thời Thanh quét mắt qua những món hàng trên sạp, tùy ý hỏi: "Anh có bán người máy phiên dịch không?"
Cậu vốn không kỳ vọng nhiều, chỉ muốn mượn cớ này để làm quen với người bán hàng, rồi hỏi xem có biết chỗ nào bán người máy phiên dịch giá rẻ không, nhưng không ngờ người đàn ông lại kích động nói: "Có có có." Nói rồi, anh ta lấy từ sạp hàng một người máy nhỏ hỏng hóc, nhiệt tình giới thiệu: "Đây là người máy hỗ trợ cuộc sống loại IV của công ty Nasi, có thể giao tiếp bằng 260 loại ngôn ngữ vũ trụ, chỉ với 998 tệ, quá ngon bổ rẻ luôn!"
Như sợ Nguyễn Thời Thanh không tin, anh ta còn cúi đầu điều khiển người máy hỏng hóc, nó lắp bắp dùng tiếng phổ thông chào hỏi: "Chào, chào ngài, số 09, rất vui, được, phục vụ ngài."
Nguyễn Thời Thanh: ???
Vãi, gặp phải kẻ lừa đảo rồi.
Cậu lạnh lùng nói: "Anh đừng có lừa tôi, tôi đã từng thấy người máy loại IV của Nasi rồi, loại của anh, đừng nói là IV, nhìn cũng chẳng giống người máy là mấy, 200 tinh tệ cũng là nhiều rồi." Thứ đồ hỏng hóc nằm trên sạp hàng, không cử động, không nói thì chắc chắn không nhìn ra được nó là người máy.
Không ngờ đối phương lại biết nhìn đồ, người bán hàng cười ngượng ngùng: "Tôi thấy anh trai có vẻ quen thuộc, nếu anh thật sự muốn mua thì 400, không thể ít hơn được nữa."
"Tôi chỉ còn Hai trăm mốt, anh không bán tôi đi xem nhà khác." Nguyễn Thời Thanh hiểu rõ kịch bản ép giá, làm bộ muốn rời đi.
Người bán hàng đành phải giữ người mua lại: "Hai trăm mốt thì ít quá, tôi còn không đủ huề vốn, hai trăm ba được không?"
"Được." Nguyễn Thời Thanh quay lại, nhặt người máy nhỏ hỏng hóc lên, kiểm tra: "Không hỏng chứ?"
Người máy nhỏ rất có ý thức tự bán mình, lập tức đáp: "không, không hỏng đâu! Tôi, tôi có 281... Ngôn ngữ, vũ trụ." Nhiều hơn loại IV 21 ngôn ngữ lận đó!
"Vậy luôn."
Dù sao cũng chỉ đáng giá hai trăm ba, nhìn cũng biết tình trạng của người máy nhỏ không tốt lắm. Nhưng cậu không cần người máy nhỏ làm gì nhiều, chỉ cần tạm thời đảm nhận công việc phiên dịch là được rồi. Bản thân cậu cũng sẽ học dần ngôn ngữ thông dụng ở đây, sau khi học xong cũng không cần người máy phiên dịch nữa.
"Cảm ơn quý khách vì đã mua hàng." Chủ quán đưa cậu một bình dầu nhỏ, "Đây là quà tặng kèm, người máy kiểu khớp xương yêu cầu tra dầu thường xuyên."
Nói rồi ra hiệu Nguyễn Thời Thanh cầm lấy, xong chờ nhận tiền hàng.
Nguyễn Thời Thanh cúi đầu hỏi cún con của mình: "Tiền ba đưa con giữ hộ đâu rồi?"
"......." Dung Hành vô cảm dịch chuyển chân.
Chủ nhân tạm thời của hắn có vẻ nghèo túng hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Nguyễn Thời Thanh cười tủm tỉm xoa đầu cún con một cái, đặt một trăm tinh tên vào tay chủ quán: "Đây là tiền đặt cọc, chỗ còn lại thì đợi tôi bán đống đồ trong tay đã rồi quay lại trả anh sau."
Chủ quán: ??????
Nguyễn Thời Thanh tranh thủ lúc chủ quán chưa kịp phản ứng, cậu ôm người máy nhỏ lên rồi lẩn vào đám đông.
Lúc nãy đi dọc đường, cậu đã để ý thấy một vài sạp hàng bán những món đồ tương tự của mình. Bây giờ đã có người máy phiên dịch, tiện đường ghé qua hỏi thăm tình hình chút.
May mắn thay, ba bộ phận mà cậu tháo ra có nhu cầu sử dụng khá lớn, đồ còn khá mới, sau khi so sánh giá cả ở ba nơi, Nguyễn Thời Thanh đã bán cho cửa hàng thứ hai, đổi được một nghìn ba trăm ba mươi timh tệ.
Trả xong tiền nợ của người máy nhỏ, còn lại một nghìn hai trăm. Sau khi bỏ thêm bốn trăm tinh tệ mua bốn ống dinh dưỡng và hai ống thuốc trị thương, Nguyễn Thời Thanh vui vẻ rời khỏi chợ cùng cún con.
Cậu hoàn toàn không để ý đến bóng người lén lút bám theo sau.
Nguyễn Thời Thanh nhét cún con vào trong áo khoác, tay ôm người máy nhỏ, so với lúc đến thì bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, ngay cả cái bóng phía sau cũng như muốn nhảy lên vì vui sướng.
Hai anh em nấp trong bóng tối theo sau cậu từ xa, nhưng khi rẽ vào góc ngõ lại xảy ra tranh cãi nhỏ.
"Thật sự phải ra tay sao? Cậu ta trông còn nghèo hơn bọn mình nữa."
"Anh thấy cậu ta bán linh kiện tàu vũ trụ cho Endo, xong còn mua dịch dinh dưỡng và thuốc, trong túi chắc còn khoảng tám trăm tinh tệ. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ để bọn mình mua dịch dinh dưỡng ăn mấy ngày rồi."
"Nhưng chúng ta cướp tiền của cậu ấy, cậu ấy sẽ ra sao?"
Vấn đề này khiến cả hai người rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau, người anh cả nói: "Vậy thì để lại dịch dinh dưỡng với thuốc cho cậu ta, cùng lắm chờ chúng ta kiếm được tiền thì đem đi trả."
……
Hai người thì thầm trong bóng đêm, cũng không tránh được thính lực Dung Hành. Hắn run run lỗ tai, rất không cao hứng mà hừ một tiếng.
Là một hành tinh rác rưởi xa xôi, không chỉ nghèo đói mà trị an cũng rất tệ hại.
Hắn còn do dự có nên ra tay nhắc nhở thiếu niên một tiếng hay không, thì trên đầu cảm giác bị xoa lấy.
Hắn ngẩng lên, thấy thiếu niên dựa người sát lên bức tường, ẩn mình trong bóng tối. Người máy nhỏ rách nát cậu vừa mua được cẩn thận đặt duới chân, tránh cho lát nữa đánh nhau bị đá hỏng. Chuẩn bị xong, cậu nhắm mắt lại, xoa đầu cún con, dùng giọng nói siêu nhỏ an ủi: "Tí nữa đừng sợ nhé, cũng không được sủa bậy, nhớ chưa?"
Bộ dáng này, xem ra cũng không phải là không cảnh giác xung quanh.
Lá gan cũng không hề nhỏ.
Thì ra là hắn đang xen vào chuyện của người khác.
Dung Hành cười nhạt, lại lười biếng bò về.
Tác giả có điều muốn nói:
Người máy 09: Thưa ngài, tôi thông thạo 281 ngôn ngữ, nắm vững 137 công nghệ của đế quốc, và tôi sẽ không ăn không ngồi rồi đâu. Ngài mua tôi, chắc chắn sẽ rất hài lòng!
Dung Hành (cảnh giác): ? Ai ăn không ngồi rồi?