Dan dan díu díu - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:39:06
Lượt xem: 808
Tôi làm việc một mình, về nhà một mình và tận hưởng thời gian một mình. Tôi không mất nhiều thời gian để làm quen với nó.
Mẹ tôi hỏi tôi: “Con vẫn chưa có ý định kết hôn à?”
Tôi từ chối: “Không kết hôn!”
Ngay khi mẹ tôi nghe thấy điều đó, bà lại bắt đầu khóc và nói rằng Chu Lâm đã làm hại tôi.
Khá đau đầu.
Nhưng thực ra tôi muốn nói rằng tôi có nhiều cách để đạt được hạnh phúc, và hôn nhân là rủi ro nhất. Đây là cảm nhận của tôi chứ không phải mọi người nhé!
14
Chu Lâm và Hứa Tịnh Thu đã kết hôn. Chỉ nhận giấy chứng nhận, không có đám cưới. Nhưng tất cả những người nên biết đều biết.
Tin đồn từ từ xuất hiện.
Một số người nói rằng mục đích ban đầu của Chu Lâm không hề đơn giản, hắn đã đưa cho Hứa Tịnh Thu hai trăm vạn và giúp đỡ Hứa Tịnh Thu rất nhiều. Chỉ vì hắn có ý định xấu với Hứa Tịnh Thu. Có lẽ hai người đã dan díu từ lúc Lý Tư vẫn sống.
Ngồi lê đôi mách chỉ có bẩn hơn chứ không phải bẩn nhất!
Một số người nói rằng Hứa Tịnh Thu chỉ là một tấm thạch cao bằng da bò. Một khi nó dính vào thì không thể vứt nó đi. Chu Lâm đáng bị như vậy.
Một số người ghen tị với Hứa Tịnh Thu, chỉ cần đẹp là được, đàn ông c.h.ế.t là có ngay đàn ông khác tiếp quản. Hứa Tịnh Thu là một người khôn ngoan và đã tìm được một ngôi nhà tốt.
Ai ai cũng nghĩ rằng cô ta như vậy rất tốt. Nhưng chỉ có Hứa Tịnh Thu biết rằng cô ta làm không tốt, rất tệ.
Không có đám cưới, cô ta đành chịu, dù sao Lý Tư cũng mới c.h.ế.t được một năm, nói ra cũng không hay ho gì.
Nhưng điều cô ta không ngờ tới là Chu Lâm sẽ để cô ta sống cùng hắn trong ký túc xá bệnh viện.
Chu Lâm rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng và để lại cho tôi tất cả tiền, xe và nhà.
Từ Tịnh Thu tức giận đi tìm tôi. Cô ta yêu cầu tôi chia lại tài sản. Tôi gật đầu, cười nói: “Hai trăm vạn Chu Lâm cho cô, cô định trả lại sao? Hứa Tịnh Thu, cô thật là tốt!”
Hứa Tịnh Thu bị chọc tức, cô ta hét lên: “Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?!
Sắc mặt thản nhiên, tôi nói “Cô còn có thể giống con người sao, không biết xấu hổ.”
Hứa Tịnh Thu thẹn ra mặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi không bao giờ nói những lời khó nghe với cô ta. Rõ ràng đó là do cô ta khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác. Tôi thậm chí không dám đánh rắm.
Cô ta không phải là người tốt sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dan-dan-diu-diu/7.html.]
Tại sao lại thay đổi?
Hứa Tịnh Thu không biết rằng tất cả những phẩm giá mà tôi dành cho cô ta đều là vì thể diện của Lý Tư.
Cô ta là góa phụ, là mẹ của một đứa trẻ mồ côi cha. Tôi đã từng tốt với cô ta là vì người đã chết! Không chỉ tôi, mà những người khác cũng vậy.
Những người quan hệ với Hứa Tịnh Thu, họ hỗ trợ cô ta, tất cả đều là vì Lý Tư.
Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Những người đã cùng cô ta đi mua sắm, những người phụ nữ cùng làm móng tay đều đã cắt đứt liên lạc với cô ta.
Hứa Tịnh Thu trở nên tức giận và hỏi lý do. Một trong số họ nói: “Chúng tôi loại cô ra để cô ta tận hưởng khoảng thời gian tân hôn vui vẻ.”
Phòng tập thể dục nơi cô ta tập thể dục miễn phí đã từ chối cho cô ta vào. Cô ta hỏi tại sao? Ông chủ nói: Tôi không cần tiền!”
Hứa Tịnh Thu rất tức giận, cô ta nói với Chu Lâm về điều đó, hy vọng nhận được sự an ủi từ hắn.
Nhưng Chu Lâm nói: “Họ đều là bạn của Lý Tư, không phải bạn của cô.”
15
Chu Lâm cũng thay đổi rồi.
Cô ta muốn trở lại ngôi nhà lớn, Chu Lâm từ chối: “Đó là nhà của Lý Tư, cô nên bán nó và đưa một nửa số tiền cho cha mẹ Lý Tư.”
Hứa Tịnh Thu trợn to hai mắt: “Tại sao?”
“Bởi vì đây là nhà của Lý Tư, cha mẹ cậu ấy cũng có quyền thừa kế, họ vì cháu gái không thèm hơn thua với cô, cô nên tự trách mình đi!”
Hứa Tịnh Thu tức giận đến mức nhốt mình trong phòng, hy vọng Chu Lâm sẽ đến an ủi cô ta, giống như nhiều lần trước đây nhưng Chu Lâm không thèm quan tâm. Hắn không những không dỗ dành mà còn không thèm nấu ăn.
Hứa Tịnh Thu nói rằng cô ta đói nên Chu Lâm đã yêu cầu cô ta ăn đồ ăn của bệnh viện. Cô ta nói rằng cô ta không thích nó, vì vậy Chu Lâm đã yêu cầu cô ta gọi món mang đi.
“Không phải như thế này.” Hứa Tịnh Thu lo lắng đến mức muốn khóc.
Rõ ràng, Chu Lâm đã từng giúp cô ta chuẩn bị đồ ăn, thỉnh thoảng còn nấu cho cô ta ăn.
Chu Lâm nói: “Có thời gian, tôi cũng sẽ không nấu cơm cho cô, mơ cũng đừng mơ!”
Hứa Tịnh Thu đối đầu với Chu Lâm. Chu Lâm cau lông mày của mình một cách mệt mỏi.
“Khi đó tôi chỉ sợ cô bởi vì Lý Tư đột nhiên ra đi mà quá mức đau lòng, coi thường thân thể của mình!”